Joel Embiid nhìn thấu bạn

Văn bản được lược dịch từ bài viết của Dotun Akintoye cho ESPN.
Mất hàng tháng trời để có được cuộc gặp này. Hàng tháng chờ đợi Joel Embiid thi đấu, chờ anh không thi đấu, chờ anh quyết định xem mình muốn nói gì, nếu có, về một mùa giải từng có vẻ đầy hứa hẹn.
Chúng tôi đang ở trong phòng piano của anh. Anh đang ngả lưng trên chiếc ghế dài có vẻ rộng rãi cho đến khi anh đặt tấm thân dài của mình lên đó. Anh đang mặc một bộ đồ đồng bộ -- quần short sọc nhỏ và áo sơ mi cổ bẻ. Con trai anh, Arthur, lấp ló sau các góc tường từ hành lang để xem chúng tôi đang làm gì. Vợ anh, Anne de Paula, đang ở trên lầu chuẩn bị cho tiệc sinh nhật của cô vào tối hôm đó. Đồ trang trí đang được sắp đặt trong phòng ăn. Đó là cuối tháng Ba, 9 ngày trước cuộc phẫu thuật đầu gối sẽ quyết định rất nhiều đến số phận bóng rổ của Embiid.
Anh từng rất vui vẻ trong các cuộc phỏng vấn. Trước khi chơi bất kỳ trận nào ở NBA, trong 2 năm ngồi ngoài để phục hồi sau các ca phẫu thuật ở bàn chân phải vào mùa Hè năm 2014 và 2015, anh là con cưng của truyền thông, vừa là một người kể chuyện hóm hỉnh vừa là một người thú tội đáng thương.
Nhưng điều đó đã không còn sau năm vừa qua. Giờ đây, anh tỏ ra cảnh giác, có chút phân tâm bởi trận đấu của đội bóng chày Phillies mà anh đang xem trên điện thoại. Tôi tự hỏi liệu anh có lịch sự tiễn tôi ra cửa không. Chúng tôi nói chuyện phiếm một lát. Trông anh có vẻ buồn chán.
Anh làm vậy với những người mới -- thể hiện rất ít về bản thân, vờ như không quan sát trong khi đang âm thầm đánh giá.
Tôi hỏi liệu chúng tôi có thể bắt đầu, và ghi âm lại cuộc trò chuyện không. Anh đồng ý.
Embiid có nhiều lý do để hủy cuộc gặp này. Anh nghĩ rằng việc giải thích sẽ bị bóp méo thành tự bào chữa, rồi sẽ bị châm biếm thành than vãn.
Tình hình cuộc đời của Embiid lúc này là đứa con thứ hai của anh, một bé gái, sắp chào đời. Bố mẹ anh đã được chăm lo. Gia đình anh được an yên cho nhiều thế hệ. Anh là nguồn cảm hứng ở Cameroon.
Chúng tôi đang ở trong căn biệt thự xa hoa bằng đá theo lối kiến trúc thuộc địa của anh, một dinh thự nằm trên đỉnh một ngọn đồi thoai thoải ở vùng ngoại ô Philadelphia. Khăn lau tay trong ít nhất 1 trong số 11 phòng tắm của anh được thêu chữ cái đầu của tên anh -- anh còn có gì để phàn nàn chứ?
"Tôi quan tâm đến việc mình sẽ được nhớ đến như thế nào trong bóng rổ, chứ không phải với tư cách một người đàn ông," Embiid nói. "Với tư cách một người đàn ông, các bạn chẳng thể nói gì được tôi đâu."
Chúng tôi chỉ cách nhau vài bước chân, và tôi thấy mình đang nhích người về phía trước trên ghế để nghe anh nói. Giọng anh nhỏ đến mức dường như nó càng làm nổi bật tầm vóc khổng lồ của anh. Đây là Joel Embiid nội tâm, cô độc, một hình tượng mà rất ít người biết đến.
Bạn bè của anh rất bảo vệ anh, đến mức gần như hoang tưởng. Họ nhìn Embiid như cách anh nhìn chính mình, như một người bị bao vây tứ phía. Điều đó có nghĩa là, họ yêu thương anh theo cách của anh.
"Khi bạn có được lòng tin của anh ấy, nó có gì đó thật say đắm," một người bạn nói. "Cứ như thể bạn vừa xuyên thủng một lớp từ trường mà không ai có thể bước vào."
Thế nên tôi hỏi thẳng anh, "Anh tin tưởng ai?"
"Hmm," Embiid nói, vài giây im lặng trôi qua. "Ý tôi là, ờ..."
Anh nhìn tôi, ánh mắt sắc lại dường như muốn hỏi: Cô nghĩ cô biết được những gì?
"Tôi chưa bao giờ là người có nhiều bạn bè," cuối cùng anh nói. "Và ngay cả với những người tôi coi là thân thiết, tôi cũng không bao giờ cố gắng đi sâu vào bất cứ chuyện gì."
"Tại sao?" tôi hỏi.
"Một gia đình trầm lặng. Bố, cực kỳ ít nói. Mẹ, cũng trầm lặng... Ngay từ khi còn rất nhỏ, bạn đã không bao giờ thực sự có thể cởi mở về bất cứ điều gì."
Anh mong tôi hiểu. Cả hai chúng tôi đều đến từ cùng một khu vực trên thế giới, những quốc gia láng giềng ở Tây và Trung Phi. Chúng tôi cùng điểm lại những đặc trưng chung của con người xa xứ: Những trận đòn roi. Những người cha hà khắc. Những người mẹ còn hơn cả kình địch của họ.
Được yêu thương bởi những con người như vậy là thế nào: "Bạn biết họ yêu bạn... Nhưng đó không phải là thứ tình yêu kiểu, 'Lại đây ôm bố/mẹ nào.' Chuyện đó không xảy ra. Tôi chưa bao giờ nhận được bất cứ điều gì như thế."
Sự cần thiết phải bảo vệ họ: "Cách tôi được nuôi dạy cũng là một trong những lý do chính khiến tôi có mặt ở đây."
Sự cần thiết phải từ bỏ chúng, cũng vậy: "Cách tôi được nuôi dạy không phải là cách tôi đang nuôi dạy con cái mình."
Có lẽ đó là nền tảng chung của chúng tôi. Có lẽ là vì anh đã bắt đầu trị liệu vào mùa Thu. Có lẽ đó là 6 tháng anh đã trải qua trong khoảng không bóng rổ -- người hâm mộ của anh đứng trước bờ vực nổi loạn, mối quan hệ của anh với CLB 76ers đầy rẫy xung đột, giai đoạn đỉnh cao sự nghiệp của anh bị gián đoạn bởi một mùa giải vứt đi ở tuổi 31, ngay khi anh dường như đã đạt đến độ chín của tài năng -- có lẽ bây giờ anh cần phải nói chuyện.
Những người khác đều đang nói. Cái gọi là "diễn ngôn Embiid"; một câu chuyện nhằm đưa ra phán quyết đổ lỗi cho việc tại sao tài năng phi thường của Embiid không mang lại một chức vô địch hay thậm chí là một lần vào Chung kết Tổng. Và giờ đây cũng đang nổi lên những lời tổng kết, những lời điếu văn cho sự nghiệp của anh. Tạp chí The Ringer, trích dẫn các chấn thương của anh, gần đây đã xếp Embiid -- người từng là MVP của giải đấu năm 2023 -- là cầu thủ xuất sắc thứ 84 tại NBA. Trang Bleacher Report xếp anh ở vị trí thứ 66 mọi thời đại.
Sau ca phẫu thuật sụn chêm vào tháng Hai năm 2024, Embiid đã dành cả mùa giải 2024-25 để hồi phục hoặc nén đau thi đấu. Anh chỉ chơi 19 trận và chỉ thể hiện được đúng phong độ trong một phần nhỏ trong số đó. Giờ đây, anh đang ở giữa giai đoạn mà anh gọi một cách chính xác là mùa Hè "quan trọng nhất" trong đời, xây dựng lại cơ thể một lần nữa, chuẩn bị bước vào chương cuối cùng của mình với tư cách là một cầu thủ đẳng cấp ưu tú, nếu mọi việc suôn sẻ. Không phải là hoang đường khi tự hỏi về hồi kết -- chúng ta có thể đang chứng kiến nó. Và nếu vậy, thì Joel Embiid đã là một người như thế nào?
Anh đã bị hiểu lầm. Anh không hoàn toàn vô tội trong chuyện đó. Anh đã từng thống trị, và rồi phải đi khập khiễng hoặc vắng mặt. Anh đã bị người ta oán giận vì điều đó.
Ngay cả nỗi đau tột cùng nhất của Embiid cũng là thứ bị ném một cách tàn nhẫn vào mặt anh. Khi mùa giải tân binh của Embiid bắt đầu vào năm 2014, người em trai 13 tuổi của anh, Arthur, đã bị một chiếc xe tải đâm chết. Vào ngày Arthur qua đời, Embiid đã phớt lờ một loạt cuộc gọi. Khi anh cuối cùng nhấc máy, đó là một tin kinh hoàng.
Ngay cả bây giờ, những cuộc điện thoại vẫn có thể khiến anh run rẩy, một cơn hoảng loạn thoáng qua -- ai đó đã chết. Thực tế, anh hiếm khi trả lời tin nhắn hay cuộc gọi. Thông báo của anh đã được tắt.
Những người cần liên lạc với anh phải thông qua trợ lý hoặc vợ anh. Những câu trả lời của anh có thể mất hàng tháng trời.
"Tôi nổi tiếng là người nhắn tin không giỏi," Embiid nói với tôi, và nói thêm rằng anh có lẽ có 10.000 tin nhắn chưa đọc.
"Anh đùa à," tôi nói.
Anh với lấy điện thoại, chạm vào màn hình và nhoài người về phía trước để cho tôi xem. Hơn 9.500 tin nhắn chưa đọc và 875 cuộc gọi nhỡ. Một số tin nhắn đã từ nhiều năm trước.
"Tôi không thể làm được," anh nói, rồi ngồi lại.
Tôi hỏi điều này làm ai trong đời anh khó chịu nhất.
"Tất cả mọi người," anh nói.

EMBIID ĐANG DẦN THOẢI MÁI, duỗi chân ra. Tôi hỏi tại sao một số người ngưỡng mộ anh lại đùa cợt gọi anh là một kẻ đáng ghét.
"Tôi thích trêu chọc người khác," anh nói. "Tôi không nghĩ mình là kẻ đáng ghét."
Anh suy nghĩ một giây, rồi thừa nhận, "Đôi lúc, tôi có thể là một kẻ đáng ghét."
Lần đầu tiên tôi gặp Embiid ở Chicago là vào cuối năm ngoái, sau khi anh trở lại từ chuỗi 7 trận vắng mặt do vấn đề ở đầu gối trái. Không khí trò chuyện thoải mái, vui vẻ tràn ngập phòng thay đồ của đội khách tại United Center, một không khí lễ hội. Hậu vệ kỳ cựu của Sixers, Kyle Lowry, đã đặt bốn khay cánh gà từ quán Harold's Chicken nổi tiếng của Chicago.
Sau khởi đầu chậm chạp trước Bulls, Embiid đã là chính mình trong chiến thắng với cách biệt 8 điểm. Nhanh nhẹn và hủy diệt, một cuộc cách mạng của một người với lối chơi đa dạng, người đã mài giũa kỹ năng này đến kỹ năng khác qua nhiều năm. Hãy xem anh ấy tư duy trên sân, di chuyển, như anh đã làm chiều hôm đó, từ một kẻ chuyên bắt nạt ở khu vực cận rổ, trở thành một nghệ sĩ xoay người ném bóng ở cự ly trung bình, rồi lại là một tay ném rổ đều đặn như máy ở hai bên khu vực 2 điểm và vạch ném phạt. Hãy xem những nghiên cứu băng hình, những bài tập, sự khổ luyện. Đây là tài năng tự rèn giũa, định hình và tái định hình chính nó.
Anh một mình ghi nhiều điểm hơn cả đội Bulls trong hiệp hai.
Khả năng tấn công của anh chỉ là chuyện phụ so với những gì anh làm với hậu vệ Zach LaVine của Bulls lúc đó vào cuối hiệp hai. LaVine tấn công Embiid trong một tình huống phản công sau một pha screen, ngoặt sang trái và khiến Embiid lỡ nhịp. Những gì xảy ra tiếp theo diễn ra vừa rất chậm lại vừa rất nhanh. Embiid xoay người, quay lưng lại với LaVine trong giây lát. Đối đầu với 99% cầu thủ NBA, LaVine sẽ thắng trong tình huống này. Nhưng Embiid đã thoát ra khỏi cú xoay người của mình để chắn giữa LaVine và rổ. Họ cùng nhau nhảy lên, đà của Embiid đẩy anh lùi lại, một cú vung tay cao đã biến một pha úp rổ mười mươi của LaVine thành một cú ném không thành công.
Không có HLV nào trên thế giới dạy điều đó. Không có bài tập nào có thể chuẩn bị cho bạn điều đó. Khi Embiid ở đỉnh cao phong độ, không ai có thể so sánh với anh. Không phải Nikola Jokic, Luka Doncic hay Shai Gilgeous-Alexander, người với tất cả tài năng tấn công của mình không thể biến khu vực vòng trong của hàng phòng ngự thành một hố đen. Không phải Giannis Antetokounmpo hay Anthony Davis, những người với tất cả sự đa năng của mình không thể đạt đến trạng thái xuất thần của những cú nhảy ném thuần túy.
Bạn có thể cảm nhận được điều đó trong phòng thay đồ; nếu Embiid đủ khỏe để chơi như vậy, đội bóng này có thể đạt được bất cứ điều gì. Đó là đầu tháng Mười Hai, và vẫn còn đủ thời gian để hy vọng.
Embiid liếc nhìn đống gà của Harold, nhón một miếng cánh và đi đến tủ đồ của mình. Sau một hồi chờ đợi, anh đối mặt với đám đông truyền thông.
Tôi hỏi anh làm thế nào để tìm lại nhịp điệu sau khi khởi đầu với thành tích ném 0/7. Một câu hỏi sáo rỗng sau trận đấu.
"Tôi chỉ may mắn và bắt đầu ném vào rổ thôi," Embiid nói.
Không chịu thông minh hơn, tôi hỏi, "Nó có thực sự cảm thấy như anh đang may mắn không?"
"Yeah, đó là may mắn."
Tôi đứng ngay trước mặt anh. Biểu cảm của anh đông cứng trong vẻ buồn chán. Anh giữ vẻ mặt đó trong một giây căng thẳng trước khi một nụ cười bắt đầu nở trên khóe môi.
Mọi người đều phá lên cười.
Đây là một trải nghiệm đặc trưng của Joel Embiid, nơi anh quyết định xem bạn ba hoa đến mức nào bằng cách quan sát bạn cố gắng phân biệt xem anh ấy ba hoa đến mức nào.
Trong năm đầu ở Kansas, Embiid đôi khi giả vờ tiếng Anh của mình không đủ tốt để hiểu mọi người đang nói gì. Anh bắt đầu kể một câu chuyện kỳ lạ vào những ngày đó, rằng khi còn là một cậu bé ở Cameroon, anh đã một mình lang thang vào rừng và giết một con sư tử như một nghi lễ trưởng thành.
"Mọi người thực sự đã tin anh ấy," HLV đại học của anh, Bill Self, nhớ lại. "Anh ấy làm rất nhiều điều để đùa vui, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy là một người nói nhiều về cảm xúc thật của mình."
Những câu chuyện đùa hoạt động như một nơi trú ẩn, nơi để che giấu bản thân. Thay vì được người khác biết đến, anh tồn tại bằng cách được biết đến là một người thông minh.
Nhìn anh trong phòng thay đồ ở Chicago, tôi tưởng tượng anh đang nhìn các đồng đội đại học, cố gắng không nhếch mép cười trước sự cả tin của họ. Một phóng viên hỏi anh đã làm việc chăm chỉ như thế nào để trở lại cho trận đấu này.
"Trust the process (Hãy tin vào Quá trình)," Embiid nói, đề cập đến chiến lược "tanking" của Sixers giai đoạn 2013-16, từ đó mà biệt danh của anh ra đời. Nụ cười của anh đã biến mất.
Nhưng vẻ thù địch lạnh lùng không hợp với anh. Anh nhạy cảm, sắp sửa phô bày những vết thương của mình. "Tôi phải trả lời ngắn thôi, bởi vì khi tôi trả lời dài, họ cố gắng bóp méo lời nói của tôi," Embiid nói, quay sang một vài đồng đội.
"Câu trả lời hay! Câu trả lời hay!" Tyrese Maxey hét lên từ tủ đồ của mình.
Chúng tôi đứng đó sau một chu kỳ truyền thông đầy cay đắng. Nó bắt đầu vào cuối tháng Mười khi một cây bút của tờ Philadelphia Inquirer đề cập đến con trai và người em quá cố của Embiid trong một bài báo chỉ trích sự thiếu chuyên nghiệp và không có khả năng giữ gìn vóc dáng của Embiid. Bài báo ngụ ý có một khoảng cách giữa hành vi của Embiid và những tuyên bố công khai của anh về việc thi đấu để tưởng nhớ em trai mình.
"Tôi đã làm quá nhiều cho thành phố này, đặt bản thân mình vào rủi ro," Embiid đáp lại vài ngày sau đó. "Tôi đã làm quá nhiều cho cái thành phố chết tiệt này để bị đối xử như thế này."
Khi người viết bài báo đó xuất hiện trong phòng thay đồ ngày hôm sau, hai người đàn ông đối mặt nhau. "Lần tới ông mà nhắc đến người em đã khuất và con trai tôi một lần nữa, ông sẽ thấy tôi sẽ làm gì với ông," Embiid nói. Cuộc ẩu đả kết thúc khi Embiid xô người viết báo và nhân viên của Sixers phải can thiệp. NBA đã treo giò Embiid 3 trận không lương.
Nhiều tháng sau, bài báo đó vẫn gặm nhấm anh.
"Tôi không quan tâm nếu NBA muốn phạt tôi 1 triệu đô la, 2 triệu đô la, 5 triệu đô la, 10 triệu đô la, tôi vẫn sẽ làm vậy," Embiid nói. "Nếu ông ta bước đến gần tôi như đã làm, tôi sẽ lại đẩy ông ta ra."
Embiid vẫn không ngừng tự trách mình vì đã để em trai ở lại Cameroon để sang Mỹ chơi bóng rổ vào năm 2011. Francois Nyam, một trong những người đại diện của anh vào năm 2014, đã gọi cho Embiid vào đêm Arthur qua đời. Anh nói điều đầu tiên Embiid thốt lên được sau khi nức nở là, "Đó là lỗi của tôi. Tôi là một thằng khốn."
Gia đình Embiid đã lên kế hoạch ở bên nhau vào đêm NBA Draft 2014, nhưng sau ca phẫu thuật bàn chân đầu tiên của Embiid, các bác sĩ khuyên anh không nên bay. Anh ở lại Los Angeles tại nhà người đại diện trong khi Arthur ở với bạn bè của gia đình ở Bờ Đông trước khi trở về Cameroon. Vụ tai nạn xảy ra gần 4 tháng sau đó. Hai anh em đã không gặp nhau trong 3 năm.
"Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi," Embiid nói, gần như thì thầm. "Tôi vẫn cảm thấy nó."
VÀI TUẦN SAU cuộc ẩu đả trong phòng thay đồ vào tháng Mười Một, Sixers đã tổ chức một cuộc họp kín để giải quyết khởi đầu thảm hại 2-11 của đội.
Chi tiết cuộc họp bị rò rỉ vào ngày hôm sau. Maxey, người mà Embiid coi là một trong những người bạn thân nhất của mình, đã đối chất với Embiid về việc đi trễ các sự kiện của đội và làm giảm tinh thần của cả nhóm.
Embiid nói với một phóng viên, "Kẻ nào đã tiết lộ chuyện đó đúng là một thằng khốn." Anh được cho là đã thề sẽ tìm ra nguồn gốc.
"Tôi biết ai đã làm rò rỉ chuyện đó," Embiid nói với tôi trong một cuộc điện thoại đêm muộn sau khi mùa giải kết thúc.
"Anh biết thật à?"
"Yeah, nhưng tôi sẽ không -- quá khứ đã là quá khứ," Embiid nói. "Một điều tôi sẽ nói là, thật khó để ở gần những người làm những việc như vậy.
"Điều đó quay trở lại vấn đề lòng tin. Một khi bạn đã vượt qua ranh giới đó -- bạn không thể mong tôi tham gia một cuộc họp đội nào nữa. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
"Cách anh nói chuyện, nghe như người này vẫn còn ở đây," tôi nói.
"Tôi không biết," anh nói.
"Thôi nào, Joel, anh biết ai đang ở trong đội của anh ngay bây giờ mà," tôi nói, cười.
"Thị trường chuyển nhượng tự do vừa mới bắt đầu," anh nói. "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra."
"Vậy là có khả năng người này sẽ không còn ở đây mùa giải tới," tôi nói.
"Không," anh nói. "Có khả năng người đó vẫn còn ở đây."
HÃY CÙNG THỰC HIỆN một hành trình hoài niệm: Một Joel Embiid trẻ tuổi xem Kobe Bryant giành chức vô địch thứ tư vào năm 2009 và phải lòng bóng rổ. Anh bắt đầu chơi nghiêm túc ở tuổi 16. Vào tháng Bảy năm 2011, anh được tuyển trạch viên phát hiện tại một trại hè ở Yaoundé, thủ đô và là quê hương của Embiid ở Cameroon. Anh rời gia đình và chuyển đến Mỹ với tư cách là một viên ngọc thô nhưng đầy triển vọng 2 tháng sau đó. Anh tiến bộ với tốc độ kỳ diệu, được nhiều chương trình ưu tú tuyển mộ và cuối cùng đến Kansas sau khi chứng kiến sự kiện "Late Night in the Phog" ở Lawrence. Anh là pick thứ 3 trong kỳ NBA Draft 2014. Phần còn lại, bạn đã biết.
Đó là một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện che khuất đi một giai đoạn rạn nứt sâu sắc của Embiid. Anh đầu tiên được cầu thủ NBA và đồng hương Cameroon Luc Mbah a Moute và Nyam dẫn dắt đến Học viện Montverde, một trường dự bị ở phía tây Orlando, Florida. Sau khi chật vật tìm kiếm cơ hội ra sân trong năm đầu tiên, Embiid lại được chuyển đi, lần này đến trường The Rock ở Gainesville, Florida.
Với sự giúp đỡ của HLV mới tại The Rock, Embiid chuyển đến sống cùng một gia đình bản xứ. Suy nghĩ đầu tiên của Marcy Hansen khi nhìn thấy Joel Embiid 18 tuổi là không đời nào anh có thể ngủ trên tấm nệm đôi vừa được con gái bà dọn trống.
Anh cao gần 2 mét 13. Giọng anh đặc sệt, tiếng Anh của anh ngắc ngứ. Nếu ai đó hỏi anh sống ở thành phố nào, câu trả lời tốt nhất anh có thể đưa ra là "Florida". Hansen nhanh chóng nhận ra rằng anh đang gặp khó khăn. Anh sẽ nói dối bố mẹ qua điện thoại, khăng khăng rằng mình ổn, rồi chìm vào sự im lặng u uất.
Luôn có một điều gì đó cô đơn ở Embiid, một điều mà anh không thể giải thích được. Một trong những ký ức tuổi thơ sống động nhất của anh là chuyến thăm Pháp trong kỳ nghỉ gia đình vào khoảng 12 tuổi. Nhưng trong khi mọi người đi tham quan, Joel lại ngoan cố ẩn mình trong căn hộ của dì, chơi game. Bố mẹ đã không cho anh đi cùng trong những chuyến đi sau đó của gia đình đến Pháp, chỉ mang theo hai em của anh.
"Kể từ đó, nó không bao giờ thực sự thay đổi," anh nói.
Hansen đã rất muốn làm anh vui lên và kết nối với anh. Bà làm cho anh bánh quy sô cô la và mang đồ ăn Trung Quốc cho bữa trưa. Bà hy vọng con trai mình sẽ kết thân với anh qua bóng rổ, nhưng Joel quá khép kín.
"Tôi cảm thấy thật kỳ lạ," Embiid nhớ lại. "Tôi đến đó, một trong những thứ đầu tiên tôi thấy là súng."
Chồng của Hansen, Ric, là một cựu chiến binh và một thợ săn cừ khôi. Bố của Embiid, Thomas, là một sĩ quan trong quân đội Cameroon, nhưng Embiid không biết người ta lại sống với nhiều súng như vậy trong nhà.
"Tôi không nghĩ có ai hiểu được quan điểm của tôi," Embiid nói với tôi. "Tại sao tôi lại dè dặt và tại sao tôi thích ở trong phòng mình, tại sao tôi cố gắng khóa cửa... Tôi đã có phần sợ hãi."

Bóng rổ cũng chẳng an ủi được bao nhiêu. Embiid hầu như không kết thân với đồng đội; họ nhận thấy khoảng cách và để anh một mình. Anh nói với HLV của mình rằng anh thích ký túc xá ở Montverde hơn, nơi anh ở chung phòng với một sinh viên quốc tế khác cũng nói rất ít tiếng Anh.
"Cậu ấy bị ném vào một thế giới hoàn toàn khác và rồi lại bị ném vào một thế giới khác nữa, chỉ trong vòng một năm," Hansen nói. "Có lẽ cậu ấy đã không mở lòng với chúng tôi nhiều như tôi mong muốn."
Cuối cùng, Ric Hansen đã tiếp cận HLV của Embiid, và họ đã sắp xếp để Joel chuyển đến sống với một trong những trợ lý HLV của đội.
Ký ức về Embiid từ thời kỳ này thường tươi sáng, sống động nhưng hoàn toàn hời hợt: Anh ở trong phòng, thân thiện, cao lớn, ăn thứ gì đó ngọt ngào, dường như không chú ý cho đến khi đưa ra một câu nói dí dỏm, làm mọi người ngạc nhiên. Anh được yêu mến, được nhớ nhung, được cổ vũ từ xa.
Không có gì thoát khỏi sự nghi ngờ của Embiid, ngay cả những đánh giá về tài năng của anh. "Anh ấy không biết mình sẽ trở thành một cầu thủ D-I (cấp độ 1 của thể thao đại học), điều này đối với tôi thật điên rồ," Freddy Bitondo, một người bạn và đồng đội cũ ở The Rock nói. "Anh ấy sẽ nói với tôi những điều như, 'Nếu bóng rổ không thành, tôi sẽ chỉ đi học 4 năm và tìm một công việc.' Và tôi nhìn anh ấy, kiểu như, 'Này, cậu đang hủy diệt chúng tôi trong các buổi tập; cậu đang nói về cái gì vậy, anh bạn?'"
Khi đến Kansas, Embiid đã tin chắc rằng mình sẽ phải "redshirt" (không thi đấu) trong năm đầu và dành 5 năm ở trường. "Cậu sẽ là cầu thủ giỏi nhất mà tôi từng có," HLV Bill Self nói với Embiid.
Vào cuối mùa giải năm nhất của anh vào mùa Xuân năm 2014, Embiid được dự đoán sẽ là pick số 1. Anh đến gặp Self và thú nhận rằng anh cảm thấy chưa sẵn sàng. Anh không biết cách ăn uống lành mạnh. Anh thậm chí còn không biết lái xe.
"Thực ra tôi đã quyết định ở lại," anh nói. "Trong đầu, tôi đã nghĩ, 'Mình không xứng đáng với điều này. Mình chỉ ghi trung bình 11 điểm.' Tôi không biết nhiều về bóng rổ. Tôi không hiểu toàn bộ hệ thống hoạt động như thế nào."
Nhưng những người thân thiết nhất với anh -- bố anh, Mbah a Moute và Nyam -- đã nói với Embiid rằng đã đến lúc phải đi. Anh thu dọn hành lý và chuyển đến biệt thự của người đại diện ở Los Angeles.
Khi ở đó, hồi phục sau ca phẫu thuật xương ghe đầu tiên, Embiid nhớ lại đã trở về muộn một đêm và nhận ra mình không biết mã an ninh để vào trong. Vì vậy, anh đã làm điều mà bất kỳ thiếu niên nào cũng có thể làm: Anh trèo qua hàng rào, với bàn chân phải đã phẫu thuật vẫn còn bó bột, và kích hoạt báo động chống trộm.
Vào thời điểm đó, anh mới chỉ rời đội JV (đội dự bị) tại Montverde chưa đầy 3 năm, nơi anh từng bắt được một đường chuyền phản công nhanh một mình dưới rổ, chỉ để rồi ngơ ngác nhảy lên, qua cả bảng rổ và ra ngoài biên. Cuộc đời anh đang được tăng tốc với một tốc độ anh không thể hiểu nổi, được thúc đẩy bởi một câu chuyện về bản thân mà anh không tin, được cung cấp bởi những người anh không tin tưởng.
"Tôi chưa bao giờ biết mình giỏi đến mức nào," Embiid nói. "Những người này đang nói về cái gì vậy? Tôi sẽ làm gì với nó? Liệu tôi có nên tin những gì họ nói không?"

KHOẢNH KHẮC Adam Silver công bố Embiid là lượt chọn thứ 3 trong kỳ NBA Draft 2014, sóng của ESPN chiếu cảnh Embiid đang nhìn chằm chằm vào máy quay với vẻ mặt vô cảm.
"Cậu ấy có vẻ bối rối," Bill Simmons, một cây bút của ESPN vào thời điểm đó, nói trên sóng truyền hình. "Mang cho Joel ít cà phê đi."
Embiid sau đó giải thích rằng chương trình bị phát chậm, và cuối cùng họ đã phát phản ứng thực sự của anh -- anh giơ nắm đấm và mỉm cười. Nhưng theo một cách nào đó, anh chưa bao giờ hoàn toàn bắt kịp với sự chậm trễ đó.
Embiid và 76ers đã chờ đợi 2 năm để bàn chân anh bình phục. Các báo cáo vào thời điểm đó cho rằng anh đã không thực hiện nghiêm túc việc phục hồi chức năng và dinh dưỡng. Năm thứ ba của anh trong giải đấu (nhưng là năm đầu tiên trên sân) đã bị cắt ngắn bởi một vết rách sụn chêm ở chính đầu gối trái đang gây rắc rối cho anh bây giờ. Vài tuần sau khi 76ers cho anh nghỉ thi đấu mùa đó, anh đã nhảy lên sân khấu tại một buổi hòa nhạc của Meek Mill, xé áo và nhảy múa trong tiếng reo hò. Chủ tịch điều hành bóng rổ của 76ers vào thời điểm đó, Bryan Colangelo, đã công khai khiển trách Embiid. Embiid đã "vượt qua một giới hạn, về mặt hình ảnh," Colangelo nói.
Mùa giải tiếp theo, 2017-18, anh bị ghi lại cảnh đang ăn một chiếc burger bên sân trong khi được một nhân viên mát-xa xoa bóp chân trước trận đấu. Một phiên bản ban đầu của diễn ngôn Embiid đã xuất hiện: Joel lười biếng. Anh ta không quan tâm.
"TÔI VẪN THẤY nhiều người nhắc lại chuyện đó, nói về những điều ngớ ngẩn tôi từng làm khi còn là một đứa trẻ, chỉ mới năm thứ hai, thứ ba của tôi trong giải đấu," anh nói. "Tôi bắt đầu chơi bóng rổ năm 16 tuổi. Bạn không thể ở vị trí này nếu lười biếng.
"Bắt đầu muộn hơn tất cả mọi người, phải học hỏi về môn thể thao với tốc độ nhanh như tôi đã làm, đến một đất nước mới, không biết ngôn ngữ, học một nền văn hóa khác, thích nghi, sống một mình, điều đó sẽ không xảy ra nếu bạn không tập trung."
Tôi hỏi anh chịu trách nhiệm theo những cách nào cho việc bị hiểu lầm.
"Hãy xem qua tất cả các câu chuyện trên truyền thông đi," Embiid nói. "Tôi đã không chú ý. Vì vậy, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra."
Tất nhiên, anh đang đùa. Tôi đang mong anh ấy sẽ mỉm cười bất cứ lúc nào.
Nhưng anh không làm vậy. Thay vào đó, anh lặp lại, giọng điệu khẩn cấp hơn: "Hãy xem qua các câu chuyện đi."
Joel hay viện cớ.
"Đó không phải là viện cớ. Khi bạn bị chấn thương mỗi năm và mọi người đều biết điều đó, đó là sự thật," anh nói. "Bây giờ, bạn có tin không, nếu anh ấy khỏe 100%, anh ấy có đủ tố chất để có cơ hội chiến thắng không? Tôi nghĩ rất nhiều người tin điều đó bởi vì tôi đã thể hiện nó trong mùa giải regular khi tôi khỏe mạnh."
Bây giờ, anh là người nhìn về phía trước.
"Sẽ thế nào nếu tôi làm thế này và nói, 'Biết sao không? Tôi sẽ chỉ chơi ung dung cả mùa và ghi trung bình 25 điểm? Hoặc 20.' Và vào playoffs, tôi ghi trung bình 30 điểm. Điều đó có làm tôi trông tuyệt vời không? Có lẽ. Nếu tôi từ trung bình 23 lên 30 -- một 'playoff riser'. Ôi, Chúa ơi. Joel Jordan?
"Loạt trận với Brooklyn hai năm trước là một ví dụ hoàn hảo. Họ cử 2 người kèm tôi ở mọi nơi. Giữa sân, ngay khi tôi có bóng, HLV đó đã nói, 'Đến lấy nó đi.' Và đoán xem? Tôi ổn với điều đó vì chúng tôi đã chuyền bóng ra bên ngoài, chúng tôi đã ném vào rổ, và chúng tôi đã thắng. Nhưng đoán xem nó đã làm gì? Nó đã làm giảm các chỉ số thống kê.
"Vì vậy, nếu đó là câu chuyện ngoài kia, tôi ổn với điều đó vì tôi biết mình đang trải qua những gì và tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Và không ai ở trong cơ thể tôi để hiểu những gì tôi đang trải qua."
"Còn những câu chuyện nào khác?" anh hỏi.
Joel quá quan tâm đến các giải thưởng cá nhân.
"Nếu bạn đang ở vị trí có thể giành được MVP, tôi không quan tâm bạn là ai, bạn sẽ theo đuổi nó bởi vì trước hết, tôi chưa bao giờ tin rằng mình sẽ ở vị trí này. Thứ hai, khi tôi bước chân vào giải đấu, tôi đã nghĩ, 'Yeah, có lẽ mình sẽ có cơ hội trở thành một cầu thủ phòng ngự tuyệt vời.' Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tấn công giỏi đến thế."
Suy nghĩ của anh lại trôi về vòng playoffs, đầy cáu kỉnh: "Về cơ bản bạn đang nói rằng tôi chơi chăm chỉ hơn trong mùa giải regular so với vòng playoffs, điều này vô lý vì nếu bạn nhìn vào số phút thi đấu, nó tăng lên. Và bạn chơi chăm chỉ hơn. Và bạn làm nhiều hơn ở cả hai đầu sân."
Anh đi một đường vòng vào các con số cộng/trừ sau mùa giải của mình, những con số có thể sánh ngang với các huyền thoại của môn thể thao, rồi tự trách mình vì nghe giống như HLV và người bạn tâm giao của mình, Drew Hanlen, người mà chỉ sau 13 phút gọi điện đã gửi cho tôi một liên kết đến các chỉ số playoff của Embiid.
"Cô muốn thêm một cái nữa không?" Tôi hỏi.
"Yeah, tôi muốn," anh nói.
Joel tài năng nhưng không có những phẩm chất vô hình cần thiết để lãnh đạo.
"Không ai là người chiến thắng cho đến khi họ thực sự làm được điều đó. Tôi ổn với câu chuyện đó vì tôi chưa làm được. Charles Barkley, cầu thủ vĩ đại, phải không? Nhưng ông ấy chưa bao giờ vô địch. [Allen Iverson] chưa bao giờ vô địch... Nhưng điều đó không có nghĩa là họ không vĩ đại. Họ thật tuyệt vời.
"Mọi người lãnh đạo theo cách riêng của họ. Tôi lãnh đạo trên sân," Embiid tiếp tục. "Qua nhiều năm, bạn cũng trưởng thành và học hỏi được rất nhiều. Nếu bạn hỏi các đồng đội của tôi bây giờ, họ sẽ kể cho bạn một câu chuyện rất khác so với các đồng đội của tôi vài năm trước, bởi vì nhiều năm trước, tôi chẳng bao giờ xuất hiện [như một người lãnh đạo] cả."
"Tại sao?" tôi hỏi.
"Tôi không biết," anh nói, tạm thời rời khỏi cuộc chiến chống lại những người chỉ trích để nhìn vào nội tâm. "Tôi nghĩ điều đó bắt nguồn từ cách tôi được nuôi dạy. Tôi không muốn nói là cô đơn nhưng khi tôi đến Mỹ, tôi chỉ có một mình. Tôi luôn tự dạy mình không được tin tưởng bất cứ ai."

VÀO MÙA HÈ năm 2014, 76ers đã bước vào năm đầu tiên của "The Process" (Quá trình) dưới thời GM (Tổng giám đốc) Sam Hinkie. Vào thời điểm đó, tất cả những gì Hinkie tạo ra là một trung phong bị chấn thương (Nerlens Noel) và một Rookie of the Year đầy thiếu sót và sắp bị trao đổi (Michael Carter-Williams), người không biết cách ném vào rổ.
Embiid đến Philadelphia vào mùa Thu năm đó và đã được tuyên bố nghỉ thi đấu toàn bộ mùa giải 2014-15 sau ca phẫu thuật xương ghe ở bàn chân phải. Anh 20 tuổi, được xem như một vị cứu tinh, và một đám mây bất định bao trùm lên anh và đội bóng.
Để làm chệch hướng áp lực, anh đã đóng vai một kẻ pha trò. Anh thích những cuộc đối đáp trên mạng xã hội, khởi xướng một mối tình đơn phương trên Twitter với Rihanna và tham gia một chương trình của Vice Sports, nơi anh mỉa mai những câu chuyện rằng anh đã uống Shirley Temples cả bình.
Các HLV cũ của anh ở Florida và Kansas gần như không nhận ra anh. "Tôi không biết rằng cậu ấy có khả năng, hoặc muốn có khả năng, thu hút mọi ánh nhìn về mình," Bill Self nói. "Trong đầu tôi, tôi đang nghĩ, 'Jo, cậu đang làm gì vậy? Cậu có thể im miệng lại được không? Tránh xa mạng xã hội ra.'"
Đằng sau hậu trường, Embiid đang trong cơn khủng hoảng. Anh bị đè bẹp dưới nỗi đau mất em trai, sống một mình tại khách sạn Ritz-Carlton ở trung tâm Philadelphia, như thể anh không mong đợi sẽ ở lại lâu. Anh chơi game, ăn uống kém và hầu như không ngủ. Bàn chân của anh không lành. Anh không thể chơi bóng rổ. Tin đồn lan truyền rằng cân nặng của anh đã tăng lên gần 300 pound (khoảng 136 kg). Anh đã nghĩ đến việc từ bỏ.
"Anh ấy như vào thế ngàn cân treo sợi tóc," một người bạn nói.
Mối quan hệ của anh với 76ers rạn nứt. Embiid tin rằng có điều gì đó không ổn với chấn thương của mình, nhưng đội bóng lại cho rằng đó là do lười biếng, nhiều nguồn tin nói với tôi. Thất vọng, anh ngừng đến các buổi phục hồi chức năng và tập luyện, đồng thời ngừng giao tiếp với đội.
"Tôi đã phải bắt đầu trở thành một kẻ đáng ghét," Embiid nói. "Bất cứ điều gì họ yêu cầu tôi làm, tôi đều nói, 'Tôi không làm đâu.'"
76ers, không biết phải làm gì, đã phản ứng bằng cách liên tục phạt anh. Embiid nói với tôi rằng anh đã ngừng đếm số tiền phạt vào năm đó sau khi con số lên tới 300.000 đô la. "Nó đáng giá," Embiid nhớ lại suy nghĩ. "Họ không lắng nghe tôi, và tôi sẽ không tiếp tục đặt cơ thể mình vào nguy hiểm."
Trong khi đó, Hinkie đã chạy đua để hiện đại hóa bộ phận y tế và hiệu suất của 76ers với Embiid là trung tâm. Khi Embiid mới gia nhập 76ers, việc phục hồi của anh được giám sát bởi một thực tập sinh.
Hinkie đã thuê David Martin, người đã có 21 năm làm việc tại Viện Thể thao Úc. Trong năm tiếp theo, Martin đã trả lời các câu hỏi qua email hàng tháng -- bài kiểm tra chuyên môn khắt khe nhất trong sự nghiệp của ông. Một câu hỏi nổi bật: Ông sẽ xây dựng một đội ngũ và kế hoạch điều trị cho một cầu thủ cao 2m13 bị chấn thương xương ghe như thế nào?
Trong một trong những cuộc họp đầu tiên của họ, Hinkie đã vẽ một hình vuông và sau đó là một hình vuông khác bên trong chiếm khoảng 90% diện tích của hình đầu tiên. Hình vuông đầu tiên là toàn bộ thời gian của Martin. Hình vuông thứ hai là thời gian dành để giúp Embiid khỏe mạnh.
Hinkie nhấn mạnh rằng sự kết hợp giữa thể hình, kỹ năng và tài năng của Embiid là cực kỳ hiếm. Martin đã làm việc với các đơn vị lực lượng đặc biệt và một nhà vô địch Tour de France, nhưng khi nghe Hinkie, Martin nghĩ rằng ông đã tìm thấy đỉnh cao của sự nghiệp.
Vào tháng Sáu năm 2015, Hinkie và Martin đã bay đến L.A. để gặp Embiid và Bác sĩ Richard Ferkel, người đã phẫu thuật bàn chân của Embiid một năm trước. Tin tức không tốt. Bàn chân của Embiid đã không lành. Embiid ngồi lặng lẽ. Martin là người lạ trong phòng. Ông cảm thấy Embiid đang quan sát mình.
"Cậu ấy có một cái nhìn rất sắc bén," Martin nói. "Bạn có thể thấy cậu ấy đang nhìn bạn theo một cách nào đó. Như thể, 'Đừng có nói phét với tôi.'"
Embiid nhớ lại cảm giác thất vọng nhưng cũng được minh oan. Anh đã đúng, và những người chỉ trích anh trong tổ chức đã sai. Có điều gì đó không ổn với bàn chân của anh. Anh không hề tưởng tượng ra cơn đau hay viện cớ. Đây là một bài học khó quên; thật dễ dàng để trở thành tù nhân cho những chiến thắng của chính mình.
Một đối tượng tạm gọi là "họ", mơ hồ và mâu thuẫn, bắt đầu hình thành trong tâm trí Embiid: các HLV, giám đốc điều hành và nhân viên y tế đã "ruồng bỏ anh," như một người bạn nói. Họ muốn giữ ghế của mình, anh nghĩ. Họ muốn anh thi đấu khi bị chấn thương -- để chứng minh họ đã đúng khi chọn anh, để chứng minh họ đã đúng khi không muốn chọn anh, để bán vé, để cho thấy anh không bán được vé. Họ sẽ vui như nhau dù sự nghiệp của anh kéo dài 18 tháng hay 18 năm.
Lòng trung thành trở nên vô cùng quan trọng đối với anh, và việc anh tìm kiếm nó, sự sẵn sàng thử thách nó ở người khác, đã trở thành cách anh tạo ra một con đường trong tổ chức. Anh vẫn ở trong một bong bóng bảo vệ, chọn lựa thu hút hay loại bỏ những người theo mình.
Martin, mong muốn chứng minh rằng mình có thể được tin tưởng để không bỏ rơi ngôi sao trẻ, thường ở lại Philadelphia với Embiid thay vì đi cùng đội. Một ngày nọ, ông nhận thấy một mớ tờ 20 đô la trên bàn trong căn hộ của Embiid. Martin đề nghị Embiid cất tiền đi; căn hộ của Embiid có nhiều người ra vào -- chuyên gia dinh dưỡng, HLV, nhân viên dọn dẹp.
Không, Embiid nói, nếu ai đó lấy bất cứ thứ gì, anh sẽ biết.
"Cậu đang gài bẫy à?" Martin hỏi. "Cậu đang cố xem có ai ăn cắp của cậu không à?"
Embiid không nói gì.
"Có lẽ cậu đang thử tôi," Martin nói. "Có lẽ cậu muốn biết tôi có lấy tiền của cậu không."
Cả hai đều cười.
"Tôi không nhất thiết phải làm vậy với mọi người," Embiid nói với tôi. "Tôi sẽ cứ để đó, và nếu có thứ gì đó mất, tôi sẽ biết chính xác ai đã lấy nó.
"Bởi vì điều đó đã xảy ra; tôi đã bị mất tiền hoặc những thứ khác," anh nói.
"Khi nó xảy ra, tôi không cần phải đối chất với ai cả. Chỉ là, 'OK, được rồi. Tôi đã có được điều tôi cần.' Giờ thì tôi biết không nên nói chuyện với những người này và không bao giờ tin tưởng họ nữa."

SAU CA PHẪU THUẬT THỨ HAI của Embiid vào mùa Hè năm 2015, Martin đã tập hợp một nhóm nhỏ, cốt lõi gồm những người ủng hộ trung phong này.
Kim Caspare, một nhà vật lý trị liệu giàu kinh nghiệm, nhanh chóng trở thành thành viên chủ chốt của nhóm. Ở nơi người khác nhầm lẫn là sự lười biếng của Embiid, cô nhìn thấy nỗi sợ hãi -- đây là một chàng trai trẻ không tin vào cơ thể mình, vào lời khuyên anh nhận được, hay vào ý định của những người đưa ra lời khuyên đó. Embiid cần "một gia đình xung quanh," Caspare nhớ lại suy nghĩ. "'Tôi phải chăm sóc anh chàng này, vì anh chàng này đang bị tổn thương.'"
Caspare bắt đầu với tư cách là một nhà tư vấn nhưng đã trở thành một cánh tay phải ổn định cho Embiid đến nỗi Sixers đã thuê cô toàn thời gian vào năm 2019 với tư cách là một nhà vật lý trị liệu. Hợp đồng ban đầu của cô được cho là kéo dài 4 tuần, nhưng cô đã tiếp tục làm việc với Embiid trong 9 năm.
Vào thời điểm Embiid gặp Caspare, tiếng tăm hay "bùng kèo" của anh đã được nhiều người biết đến. Nhưng Caspare nói rằng đó chưa bao giờ là vấn đề giữa họ. "Chưa một lần nào Joel không xuất hiện khi chúng tôi đã hẹn," cô nói. "Nhưng tôi đã thấy trong suốt 9 năm qua rằng anh ấy đã không xuất hiện với nhiều người."
Embiid không tuân theo cấu trúc chỉ huy truyền thống của các đội NBA. "Đây là NBA. Mọi người lúc nào cũng sai nhưng lại rất mạnh miệng," Martin nói. "Họ nói to, nói với giọng ra lệnh và mong người khác nghe theo -- và Joel không dễ bị thao túng."
Danh tiếng của Embiid trong tổ chức rất độc hại. Mọi người đều bàn tán: nhân viên huấn luyện, HLV, chuyên gia mát-xa, phóng viên, ngay cả những thực tập sinh có công việc chính là nhặt bóng.
"Người ta thì thầm trong hành lang," Martin nói.
Embiid là một người khổng lồ bí ẩn, khuôn mặt anh ẩn sau chiếc mũ hoodie, lê bước chậm chạp và im lặng, xuất hiện và biến mất, dường như, theo ý muốn của anh. "Anh ấy sẽ không nói chuyện với bất kỳ ai trong đội," một người quen thuộc với tình hình nói. "Hoàn toàn im lặng theo đúng nghĩa đen."
Mọi thứ trở nên tồi tệ đến mức Martin đã soạn một cuộc khảo sát bí mật cho các thành viên của bộ phận hiệu suất. Họ được yêu cầu trả lời các câu hỏi trắc nghiệm về một số cầu thủ, bao gồm cả Embiid: Bạn có nghĩ anh chàng này sẽ trở thành MVP không? Một All-Star? Một cầu thủ đánh chính trong một đội vô địch? Một cầu thủ có thể dùng để xoay vòng? Bạn có nghĩ anh ấy sẽ kết thúc sự nghiệp ở Châu Âu không?
Kết quả thật đáng thất vọng. "Không ai tin vào Joel," Martin nói với tôi. "Họ chỉ đơn giản là không thích cậu ấy." Martin tin chắc rằng Embiid sẽ không bao giờ có thể hồi phục trong một môi trường thù địch như vậy. Ông quyết định đến gặp Hinkie và chủ sở hữu Josh Harris và xin đưa Embiid ra nước ngoài, đến Aspetar, một bệnh viện chỉnh hình và y học thể thao ở Doha, Qatar. Sau một số phản đối, đội bóng đã nhượng bộ.
Quyết tâm để chuyến đi có kết quả, Martin đã lên lịch một loạt các cuộc hẹn với các chuyên gia. Embiid thường bỏ lỡ những cuộc họp đó. Khi Martin hỏi anh có chuyện gì, Embiid giải thích rằng anh muốn duy trì lịch trình của NBA. Các trận đấu diễn ra vào buổi tối; các cầu thủ đi ngủ muộn và dậy muộn. Điều đó có lý với Martin -- một trong những mục tiêu của chuyến đi là cải thiện giấc ngủ của Embiid. Khi ông chuyển các cuộc tư vấn sang buổi chiều, Embiid không còn vắng mặt hay đi trễ nữa. Embiid thích Aspetar đến nỗi đội đã gửi anh đến đó hai lần, một lần vào tháng Hai năm 2016 và một lần nữa trong hai tuần vào cuối tháng Ba năm đó.
Một khuôn mẫu đã xuất hiện. Những người trung thành với Embiid và đầu tư vào tương lai của anh đã trở thành một tổ chức bên trong tổ chức 76ers. Các đồng minh của Embiid coi anh là người bị tổn thương, tài năng, cô đơn và cần được củng cố. Martin, cố gắng hiểu cách làm việc với Embiid và giải thích hành vi của anh, bắt đầu đọc chuyên sâu về việc làm việc với trẻ em có năng khiếu. Họ chiều theo những khuynh hướng của anh (anh không giao tiếp, vì vậy họ trở thành người trung gian của anh, che đậy cho sự chậm trễ của anh) để khai thác tối đa tiềm năng của anh, dù không phải lúc nào cũng là cách tốt nhất.
"Có lẽ tôi chỉ nên nói, 'Nhấc mông khỏi bàn và ra sân đi,'" Caspare nói. "Nhưng tôi đã không làm vậy vì anh ấy có thể sẽ rời khỏi bàn, đi vào phòng thay đồ và không làm gì cả. Vì vậy, tôi không thể mạo hiểm."
Tôi đã hỏi Martin liệu bây giờ ông có cảm thấy rằng mình có thể đã quá nuông chiều Embiid trong giai đoạn đầu quan trọng này của sự nghiệp anh không.
"Joel thực sự rất độc đáo," Martin nói. "Khi bạn ngồi với cậu ấy một lúc, có cảm giác như bạn không cần phải tuân theo tất cả các quy tắc. Có rất nhiều quy tắc kỳ lạ trong NBA, và có rất nhiều điều được mong đợi về mặt văn hóa trong NBA, và chúng thực sự được thiết kế để làm cho các ông chủ cảm thấy thoải mái, các tổng giám đốc cảm thấy quyền lực, các HLV cảm thấy thông minh, và nhân viên hỗ trợ cảm thấy được tôn trọng."
"Tôi không biết liệu mình có đang tinh ý," Martin tiếp tục. "Hay tôi đang tạo ra một lời biện minh phức tạp cho cậu ấy."
Nhiều năm sau, thật khó cho những người đã bao bọc và hỗ trợ Embiid để phân định giữa việc làm hại anh bằng sự nuông chiều và việc cứu vãn sự nghiệp của anh.
"Nếu bạn thực sự quay trở lại quá khứ, và bạn ở đó trong những khoảnh khắc đó, bạn sẽ biết việc anh ấy ở lại giải đấu và trở thành MVP là một phép màu," một thành viên trong vòng tròn của Embiid nói. "Có những HLV hàng đầu, có những giám đốc điều hành hàng đầu của giải đấu đã không tin rằng anh ấy sẽ đặt chân lên sân một lần nữa."
TÔI NGỒI CÙNG HLV trưởng của 76ers, Nick Nurse, và chủ tịch điều hành bóng rổ, Daryl Morey, trong một phòng họp đầy nắng tại cơ sở tập luyện của đội ở Camden, New Jersey. Đó là một buổi sáng muộn đầu tháng Tư, và các cầu thủ lần lượt vào sân tập.
Chỉ còn 5 trận nữa là hết mùa. Sixers sau đó thua 4 trong số đó, kết thúc mùa giải với thành tích 24-58, thành tích tồi tệ nhất của họ kể từ mùa 2015-16, năm trước khi Embiid ra mắt.
Cả hai người đàn ông đều đã có những cuộc đụng độ với người hâm mộ và truyền thông của Sixers trong suốt mùa giải 2024-25. Tại Hội nghị Phân tích Thể thao Sloan của MIT vào tháng Ba, Morey đã gây xôn xao khi nói rằng ông sử dụng mô hình AI để giúp đưa ra các quyết định nhân sự và làm người hâm mộ tức giận hơn khi ông nói, "Sự tức giận là tất cả những gì thúc đẩy người hâm mộ Sixers theo như tôi thấy."
Đối với Nurse, đó là sự bực bội khi phải trải qua mùa giải với vai trò lai giữa trưởng y sĩ và thư ký báo chí, một vai trò mà ông rõ ràng đã chán ngấy. "Tôi luôn phải ở trên đó trả lời các câu hỏi y tế," Nurse nói với tôi, khoa chân múa tay. "'Này, [Embiid] sẽ làm cái này vào thứ Ba. Chúng tôi sẽ có thêm thông tin vào thứ Tư.' Chà, có chuyện gì đó xảy ra vào thứ Ba, và ca MRI này không diễn ra, và bây giờ là thứ Tư, và họ kiểu như, 'Ông nói ông sẽ cập nhật cho chúng tôi hôm nay. Sao ông không làm?' Chà, lịch trình đã thay đổi. Đó là lịch trình tôi có hai ngày trước, nhưng bây giờ nó đã thay đổi.
"Đừng giận tôi, tôi chỉ đang nói cho các bạn biết chuyện gì đang xảy ra."
Sự nhầm lẫn về thời điểm Embiid sẽ thi đấu đã trở thành một câu chuyện kéo dài, thường xuyên gây căng thẳng giữa người hâm mộ, phóng viên và tổ chức. Vào cuối tháng Mười Một, sự vắng mặt bất ngờ của Embiid đã biến sân Wells Fargo Center thành một trò chơi Clue khổng lồ. Embiid được lên kế hoạch khởi động và sau đó quyết định có thi đấu hay không, nhưng anh không bao giờ làm vậy. Một phóng viên nói rằng anh thậm chí còn không có mặt ở nhà thi đấu. Một người khác nói họ phát hiện ra nẹp đầu gối của anh trước tủ đồ của anh. Một người khác nữa nói họ thấy một chiếc điện thoại di động trên chiếc ghế thường ngày của anh nhưng không thể xác nhận liệu đó có phải là điện thoại của Embiid hay không.
"Anh ấy cực kỳ kín đáo," một nhân viên của Sixers nói với tôi đêm đó.
Nhưng không phải là không thể đoán được. Nurse và Morey chỉ cần nhìn là thấy.
Những màn khởi động trước trận đấu của anh là những vở opera thu nhỏ. Mỗi cú ném trượt trong bài khởi động đều làm anh bực bội. Ném trượt và nhìn lên trời, giơ tay lên và hỏi, tại sao? Ném trượt và đảo mắt khinh bỉ. Ném trượt và lắc đầu bực bội. Ném trượt và cúi xuống nắm lấy chiếc quần nỉ ở đầu gối, hai tay nắm chặt.
Còn nhiều hơn thế nữa, một loạt các cử chỉ và biểu cảm đặc trưng của Embiid: Có hành động ôm đầu có nghĩa là anh ấy đang bực mình với bản thân hoặc một đồng đội nhưng cũng có thể có nghĩa là trời ạ, sao mình lại giỏi một cách lố bịch và ngu ngốc thế này. Có hành động anh ấy làm khi một cú ném rời khỏi ngón tay một cách sai lầm nhưng vẫn vào rổ, nơi anh ấy nghiêng đầu và làm cái điệu bộ bằng miệng báo hiệu rằng anh ấy đang giả vờ suy nghĩ một chút. Một chút nhô ra của môi dưới, khuôn mặt "cũng không tệ lắm". Có hành động anh ấy giơ hai tay ra từ hông như thể sắp giơ ngón tay hình súng lục và nói cho tôi xem tay bạn nào. Thay vào đó, nắm đấm của anh vẫn siết chặt, và anh chửi thề với chính mình, một cách ác độc hoặc say sưa.
Anh đã chờ đợi mọi thứ đi chệch hướng, và chúng đã xảy ra. Anh bằng cách nào đó đã vấp ngã và ngã trong hai lần riêng biệt trong lúc khởi động. Lần đầu ở Chicago, nơi dường như không ai để ý, và lần nữa vào ngày Giáng Sinh trong trận đấu với Boston, nơi đoạn clip đã lan truyền chóng mặt.
Khi anh đứng dậy và tháo chiếc mặt nạ bảo vệ màu đen mà anh đang đeo (vài tuần trước, anh đã bị chấn thương mặt nghiêm trọng thứ 5 trong sự nghiệp, kể từ thời đội AAU ở Florida), khuôn mặt anh là một sự pha trộn đặc biệt của các biểu cảm Embiidian: Anh tức giận. Chán ngấy -- ý tôi là thực sự, cực kỳ chán ngấy tất cả. Anh không thể tin được, và rồi, chờ đã, tất nhiên là anh có thể. Anh nhìn chằm chằm xuống sàn, lắc đầu với nó như thể ngay cả sàn gỗ cũng đang muốn phản bội anh.
Anh đã biến buổi chiều Giáng Sinh thành một màn trình diễn của sự hả hê đầy thách thức. Anh ghét Boston, và Boston ghét anh. Còn nơi nào tốt hơn?
Anh đã thực hiện một pha Eurostep qua Jaylen Brown và Payton Pritchard để có một cú and-1 và làm động tác ăn mừng "DX chop". Anh ném vào một cú 3 điểm ngay trước giờ nghỉ và vung tay thành một cử chỉ "kệ xác chúng mày" khiến đám đông gào thét căm ghét. Anh đứng gần giữa sân khiêu khích người hâm mộ, đặt tay lên trái tim, vẫy tay chào tạm biệt. Anh thực hiện thành công hai cú ném phạt muộn để ấn định chiến thắng và đi lùi với một nụ cười ma quái trên khuôn mặt.
Tâm trạng của anh bao trùm lên anh và trở thành cái vibe của cả một trận đấu, cả một đội, cả một mùa giải.
"TÔI NGHĨ MỌI NGƯỜI QUÊN RẰNG anh ấy đã bị một chấn thương thực sự trước Golden State," Nurse nói. "Nhưng cho đến thời điểm đó, anh ấy đang chơi thứ bóng rổ hay nhất trong đời mình."
Đó là một trong những màn trình diễn bóng rổ hay nhất mà chúng ta từng thấy.
Sixers có thành tích 26-7 với Embiid trong đội hình trước khi anh bị chấn thương đầu gối trái tại Golden State vào tháng Một năm 2024. Anh ghi trung bình 35.3 điểm trong 34 phút, vượt qua mùa giải 1961-62 của Wilt Chamberlain và đang trên đường trở thành cầu thủ thứ hai trong lịch sử ghi được hơn một điểm mỗi phút. Anh ghi ít nhất 30 điểm trong 22 trận liên tiếp, chuỗi 30 điểm dài thứ năm trong lịch sử NBA. Anh có 16 trận liên tiếp với ít nhất 30 điểm và 10 rebound, cân bằng với Kareem Abdul-Jabbar cho chuỗi trận dài thứ hai như vậy.
Vào tháng Mười Hai năm 2023, Sixers có thành tích 8-1 khi có Embiid trên sân. Anh ghi trung bình 40.2 điểm và 12.6 rebound với tỷ lệ ném rổ đỉnh đến khó tin là 60.6%.
Cũng có những màn trình diễn đỉnh cao. Một màn trình diễn 51 điểm, 12 rebound trong trận hủy diệt Minnesota Timberwolves vào cuối tháng Mười Hai. Sau đó, vào tháng Giêng, một màn bùng nổ nhẹ nhàng 70 điểm, 18 rebound trước Spurs, theo cách cổ điển -- anh chỉ thực hiện thành công 1 trong 2 cú ném 3 điểm.
Embiid đã bỏ lỡ hai tháng tiếp theo sau trận đấu với Golden State, hồi phục sau ca phẫu thuật sụn chêm ở đầu gối trái. Anh trở lại vào cuối mùa giải, rõ ràng là đi khập khiễng, để cố gắng đưa đội vào playoff. Sixers đã thắng 8 trận cuối cùng của họ và đủ điều kiện tham gia loạt play-in, nơi họ đánh bại Miami Heat và tiến vào loạt trận vòng một với New York Knicks.
Embiid trông rất thống trị ở đầu Game 1, bắt đầu với 4/5 cú ném thành công. Trong hiệp hai, anh giả ném, sau đó bước qua và đập bóng vào bảng rổ, nhảy qua Mitchell Robinson để úp rổ qua đầu OG Anunoby. Đó là một pha bóng đáng kinh ngạc, táo bạo, một pha highlight playoff mọi thời đại cho đến khi anh tiếp đất và đầu gối trái của anh chao đảo và anh gục xuống sàn.
Khi anh nằm ngửa, một máy quay trên cao cho thấy anh đang chắp hai tay trên đầu, nửa bên trái khuôn mặt đông cứng. Anh đã có một sự trở lại khó tin trong hiệp hai của Game 1, mặc dù 76ers đã thua. Và sau một trận thua gây tranh cãi trong những giây cuối cùng của Game 2, Embiid đã thực hiện cuộc phỏng vấn sau trận đấu tại tủ đồ của mình với đầu cúi gằm và tay che trán, cố gắng che giấu chứng liệt mặt của mình.
Anh tỏ ra thách thức, bực bội khi một phóng viên hỏi anh một câu bằng tiếng Pháp. "Tôi không nói tiếng Pháp," Embiid nói, cắt ngang phóng viên. Anh hứa rằng 76ers sẽ thắng loạt trận này.
Nhưng áp lực từ sự trở lại vội vàng sau chấn thương của anh đã bắt đầu lộ rõ. Anh đã được chẩn đoán mắc chứng liệt Bell (Bell's palsy) vài ngày trước khi loạt trận bắt đầu, sau khi anh bắt đầu bị chứng đau nửa đầu. Anh thiếu thể lực do chấn thương, đi khập khiễng rõ rệt, lo lắng về tình trạng đầu gối sưng tấy một cách kỳ cục, phải chịu đựng điều trị gần như suốt ngày đêm và buộc phải thi đấu nhiều phút trong những trận đấu quan trọng nhất của mùa giải. Tầm nhìn của anh bị mờ, và đầu anh đau nhức. Anh gần như không ngủ được vì mắt trái không thể nhắm lại.
Caspare bắt đầu cho Embiid thực hiện một loạt các bài tập để giúp anh định hướng lại trong không gian, để di chuyển toàn bộ đầu để quan sát xung quanh vì mắt anh không thể di chuyển theo cách anh đã quen.
"Tôi đang ngồi cạnh anh ấy trong phòng thay đồ," đồng đội cũ của anh, Nicolas Batum, nói với tôi. "Tôi đã thấy đầu gối của anh ấy trước mỗi trận đấu, sau mỗi trận đấu."
Batum lắc đầu. "Tôi đã thấy đầu gối của anh ấy," anh nói lại. "Tôi không biết làm thế nào anh ấy có thể đi lại được."
Embiid không biết làm thế nào anh đã có thể tiếp tục thi đấu. Hanlen sẽ hỏi anh sau mỗi trận đấu liệu anh có định tiếp tục không. "Tôi đã nói, 'Không. Không có cơ hội nào cả,'" Embiid nói.
Hầu như không ai biết tình hình tồi tệ đến mức nào. Thông tin về anh vốn đã rất quý giá trong những lúc bình thường; trong một cuộc khủng hoảng, anh càng khép mình lại. Embiid đã "cô độc trong nỗi thống khổ của mình," Caspare nói. "Mọi người không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra. Họ nghĩ đó là đầu gối của anh ấy. Nhưng đó không phải là đầu gối của anh ấy. Đó là đầu gối của anh ấy, đó là mắt của anh ấy, đó là toàn bộ hệ thống cơ thể của anh ấy."
Giữa những buổi điều trị đêm khuya, Embiid sẽ nhìn Caspare, đôi mắt anh kiệt quệ. "Tôi không biết liệu mình có thể làm lại được không," anh sẽ nói. "Tôi không thể chịu thêm một phút nữa." Nhưng rồi anh lại tự động viên mình, "OK, mình sẽ cố thêm một phút nữa."
Embiid trải qua một vòng quay cảm xúc: suy sụp, lo lắng về sức khỏe lâu dài của mình, bị nỗi đau lấn át, khao khát được thi đấu, khao khát được cứu khỏi chính mình, sợ làm đội bóng và người hâm mộ thất vọng, cảnh giác không cho ai biết tình trạng thực sự của mình.
Vào sáng ngày 25 tháng Tư, ngày diễn ra Game 3, Caspare rời nhà Embiid sau một buổi điều trị đêm khuya khác. Cô đã thấy đủ. Cô gửi cho Embiid một tin nhắn dài vào lúc 2:29 sáng.
Nội dung tin nhắn, một phần: "Anh có thể cho mình một chút khoan dung và từ bi không? Tôi ở đây để nhắc anh rằng anh xứng đáng với điều đó. Ai quan tâm người ta nghĩ gì về mắt của anh? Anh được phép thất bại. Anh được phép thua. Nhưng anh không được phép cảm thấy xấu hổ hay tuyệt vọng. Không có chỗ cho những cảm xúc như vậy. Anh đã chiến đấu. Đó là một cuộc chiến dũng cảm."
Cô đã cố gắng cho anh một lối thoát, lo lắng rằng những nỗ lực của anh đã đến "mức độ nghiền nát". Cô thúc giục anh thi đấu với số phút bị hạn chế nghiêm ngặt, mặc dù đó là vòng playoffs: "Có lẽ chúng ta nên thảo luận với đội. Joel muốn ra sân và cống hiến tất cả những gì anh ấy có, nhưng đội phải đặt ra một giới hạn phút nghiêm ngặt cho anh, giới hạn anh ở 25 phút."
Bất kể quyết định của anh là gì, cô hứa: "Anh có thể làm bất cứ điều gì. Và tôi ở bên anh dù thế nào đi nữa."
Cô không nhận được tin tức gì từ anh vào buổi sáng hay chiều hôm đó. Anh xuất hiện tại bàn điều trị của cô trong nhà thi đấu vào giờ thường lệ của mình. Cô bắt đầu chuẩn bị cho anh. Cô đưa điện thoại của mình cho anh.
"Anh đã đọc cái này chưa?" Caspare hỏi.
"Rồi," Embiid nói.
Họ nhìn nhau -- anh sẽ thi đấu. Embiid ghi 50 điểm đêm đó trong một Game 3 phải thắng, một kỷ lục sự nghiệp trong vòng playoff.
Sixers đã thua loạt trận trong 6 trận. Embiid ghi trung bình 33 điểm, 10.8 rebound và 5.7 kiến tạo. Anh không còn chút sức lực nào vào cuối các trận đấu khi adrenaline cạn kiệt và cơn đau ập đến. "Tôi biết mình chỉ có sức cho khoảng hai hiệp," anh nói. "Cơ thể tôi chỉ nói, 'Không, thế thôi.' Chẳng có gì tôi có thể làm được. Tôi có lẽ chỉ ném vào khoảng 10% trong hiệp bốn."
Embiid nhìn lại loạt trận với sự mâu thuẫn. "Trong những tình huống đó, bạn ước một số người ở cấp trên có thể đứng về phía bạn và nói, điều này không ổn," anh nói. "Cậu không được ra sân."
"Tôi đã phải ngăn Joel lại vài lần," Martin, người rời đội vào năm 2019, nói. "Khi anh ấy bước vào chế độ thi đấu, thật sự rất khó để có một cuộc trò chuyện có ý nghĩa... Và đó là trước khi anh ấy siêu nổi tiếng."
Embiid lo lắng rằng quá thường xuyên, anh đã đưa ra quyết định sai lầm, để mình bị thuyết phục trở lại sân quá sớm, tự thúc ép bản thân vì hình mẫu cầu thủ và con người mà anh muốn trở thành, làm tổn hại đến cơ thể và khiến anh dễ bị chấn thương lặp đi lặp lại. Đây là một trong những cảm xúc mà anh đã cố gắng giải tỏa trong các buổi trị liệu.
"Về cơ bản là làm cũng chết, không làm cũng chết. Bởi vì nếu bạn không thi đấu, thì, bạn biết đấy, có cả một câu chuyện... Tôi chưa bao giờ quan tâm đến những bình luận 'yếu đuối'," Embiid nói với tôi qua điện thoại. "Tất cả những gì tôi quan tâm là đội bóng và các đồng đội của mình. Tôi không bao giờ muốn cảm thấy như mình đang bỏ rơi họ. Và rõ ràng, điều đó quay trở lại toàn bộ vấn đề trong trị liệu về việc không muốn làm mọi người thất vọng."
"Cuối cùng, tôi đoán là tôi đã đưa ra những quyết định đó. Và rồi bạn phải sống với nó."
Vài tuần trước, tại nhà anh, khi tôi đề cập đến loạt trận với Knicks, anh có vẻ như đã tìm thấy một sự bình yên khác với những lựa chọn của mình. Tôi hỏi anh liệu anh có định thực hiện các bước để tự bảo vệ mình nếu người khác không làm vậy không.
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và nói, "Chúng ta có thể ngồi đây và tôi sẽ nói với cô rằng tôi đang thay đổi, nhưng tôi biết bản thân mình. Tôi không nghĩ điều đó sẽ xảy ra... Tôi luôn muốn thi đấu."

GRANT HILL, giám đốc điều hành của ĐTQG Bóng rổ Mỹ, đã theo dõi Embiid vật lộn trong loạt trận Knicks-Sixers từ bên lề sân với tư cách là một bình luận viên. Ông ngưỡng mộ việc Embiid thi đấu khi bị chấn thương, ngay cả khi ông nghĩ đó không phải là "điều thông minh nhất." Hill đã dành một năm để tuyển dụng Embiid cho Thế vận hội Paris sẽ bắt đầu vào mùa Hè năm đó.
Nó bắt đầu bằng một chuyến thăm đến nhà của Embiid vào mùa Thu năm 2022. Embiid gần đây đã trở thành công dân của Pháp và Hoa Kỳ. Lựa chọn màu cờ nào để chiến đấu tại Olympic của anh vẫn còn bỏ ngỏ. Hill biết rằng ĐTQG Mỹ cần một trung phong có thể đối đầu với tầm vóc và thể chất của bóng rổ quốc tế. ĐTQG Mỹ năm 1996 mà Hill từng thi đấu có sự góp mặt của Shaquille O'Neal, Hakeem Olajuwon và David Robinson.
"Cậu ấy đã mang lại một chiều hướng cho đội của chúng tôi mà chúng tôi thực sự đã không có trong một thời gian khá dài," Hill nói. "Ở các kỳ Olympic trước, bạn biết đấy, chúng tôi có những trung phong rất cơ động, những trung phong có thể ra ngoài và switch, nhưng họ không hẳn là một tượng đài ở khu vực dưới rổ, với tất cả sự tôn trọng."
Cuộc gặp, mà Hill nghĩ có thể chỉ kéo dài 15 phút, đã diễn ra gần 2 giờ và để lại ấn tượng mạnh mẽ với Embiid. "Ông ấy chỉ đến để tìm hiểu về tôi," Embiid nói. "Tôi đánh giá cao điều đó."
Hill cũng ấn tượng không kém. "Cậu ấy rất sâu sắc, rất thông minh, rất thu hút," Hill nói. "Có rất nhiều chiều sâu... Tôi không biết liệu cậu ấy có được miêu tả một cách chính xác hay đầy đủ hay không."
Embiid không đưa ra dấu hiệu nào cho thấy anh đang nghiêng về phía nào, và hai người đàn ông vẫn giữ liên lạc trong 12 tháng tiếp theo. Hill đã đến thăm Sixers tại một khách sạn ở Boulder, Colorado vào ngày 4 tháng Mười năm 2023, lén lút đi qua các phóng viên của Sixers. Các báo cáo đã xuất hiện rằng Pháp muốn có câu trả lời từ Embiid trước ngày 10 tháng Mười. Embiid bực bội với tối hậu thư: "Tôi đã nghĩ, 'Không, các người sẽ không làm thế với tôi.'"
Điện thoại của Hill reo vào sáng hôm sau. Embiid nói rằng anh sẽ chơi cho ĐTQG Mỹ. Đó là ngày 5 tháng Mười, sinh nhật của Hill. "Đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất tôi nhận được ngày hôm đó," Hill nói.
Khi Embiid tập trung cùng ĐTQG Mỹ vào đầu tháng Bảy, anh "không ở trạng thái tốt nhất," Hill nói. "Nhưng chúng tôi đã kiên nhẫn... chúng tôi biết chúng tôi cần cậu ấy." Anh đã làm việc hàng ngày với Hanlen và Caspare bên cạnh trong những tuần trước trại tập trung. Đến khi ĐTQG Mỹ ở Pháp chuẩn bị cho trận đấu đầu tiên của vòng bảng với Serbia, Hill nói Embiid "là cầu thủ xuất sắc nhất trên sân."
Embiid rất hào hứng khi làm những việc nhỏ. Anh tỏ ra phấn khích khi được yểm trợ cho Steph Curry. Nhưng anh đã nhanh chóng bị ốm ["Rất ốm," Caspare nói. "Không ai thực sự biết ốm đến mức nào."] trong cơn mưa tại lễ khai mạc, phải di chuyển từ Paris đến Lille tách biệt với phần còn lại của đội. Anh thi đấu mờ nhạt trước Serbia trong trận đầu tiên của loạt trận vòng bảng và ngồi ngoài trận tiếp theo theo lệnh của các bác sĩ đội.
Tuy nhiên, sự hiện diện của anh là rất quan trọng trong các vòng tranh huy chương, đặc biệt là trong trận tái đấu bán kết với Serbia. Lần đầu tiên và duy nhất tại Thế vận hội Paris, ĐTQG Mỹ bị dẫn trước trong hiệp bốn trước khi Embiid và Curry dẫn dắt một cuộc lội ngược dòng. Embiid đã ghi 7 điểm liên tiếp.
"Chúng tôi không thể thắng Serbia nếu không có cậu ấy," Hill nói. "Sự kiên nhẫn của chúng tôi với cậu ấy đã được đền đáp."
Nhưng không có gì với Embiid là đơn giản như vậy. "Anh ta đang đẩy nguy cơ chấn thương của mình vào một môi trường mà anh ta thậm chí chẳng được lợi gì ngoài việc bám đuôi các ngôi sao khác," một nhà bình luận kỳ cựu ở Philadelphia đã viết trước khi các vòng tranh huy chương bắt đầu.
Ngay cả lựa chọn đại diện cho ĐTQG Mỹ của Embiid cũng bị chỉ trích. Một mặt, bởi những người nói rằng Embiid nên cố gắng giành vé dự Olympic cùng Cameroon, và mặt khác bởi các thành viên của phái đoàn Pháp nói rằng Embiid đã tiếp cận họ về việc thi đấu cho Pháp và được nhập quốc tịch Pháp cấp tốc cho mục đích đó.
Khi Sixers bước vào mùa giải của họ và đầu gối của Embiid không đáp ứng được việc tăng cường độ, khoảnh khắc Olympic của anh đã bị hoen ố. Một phụ lục mới đã được thêm vào diễn ngôn Embiid: Việc tìm kiếm vinh quang ở Paris đã khiến anh phải trả giá bằng sức khỏe của mình.
Embiid và những người thân cận của anh nhanh chóng bác bỏ quan điểm đó. "Hãy so sánh điều đó với cách tôi di chuyển trong loạt trận trước New York," Embiid nói. "Không, nó không làm tôi thụt lùi." Trách nhiệm của anh ở Paris bị hạn chế, và thời gian thi đấu của anh không đều đặn. Anh nói rằng anh không đạt 100% nhưng đầu gối và cơ thể anh cảm thấy tốt.
"Anh ấy đã ổn để ký kết hợp đồng, và anh ấy đã ổn để giành huy chương vàng," Caspare nói. "Chúng tôi đã ổn."

76ERS ĐÃ CHÙN BƯỚC khi Embiid bỏ lỡ 17 trong số 21 trận đầu tiên của mùa giải trước do chấn thương và bị treo giò. Chấn thương của Paul George và tân binh đầy hứa hẹn Jared McCain càng làm vấn đề thêm phức tạp. Công chúng ngày càng khao khát câu trả lời. Những nghi ngờ cũ của Embiid, cảm giác về một sự diệt vong ma quái đi kèm với một số chấn thương của anh, bắt đầu chiếm lĩnh. Mùa giải sau mùa giải, một khuôn mặt bị gãy, một ngón tay cái bị vỡ, một vết bong gân LCL, một lần giãn quá mức, những vết rách sụn chêm, chứng liệt Bell.
"Mỗi năm, bạn bắt đầu tự hỏi mình những câu hỏi như, 'Tại sao?'" anh nói với các phóng viên trong loạt trận với Knicks. Anh lại nhắc đến nó vào tháng Mười Hai, nói rằng anh đã phải vật lộn để không cảm thấy tồi tệ về bản thân.
Và bên cạnh vận rủi của anh luôn là điều này: "Cậu ấy quá to lớn và quá cơ động," Caspare nói. "Đó là hai điều mâu thuẫn khi bạn nhảy, tiếp đất, chịu lực và đẩy chân." Embiid to lớn, rắn chắc và dài nhưng anh lại có những đặc điểm mà người ta tìm thấy ở các vận động viên nhỏ hơn: nhịp điệu, sự phối hợp, sự uyển chuyển đáng sợ. Martin so sánh Embiid với một chiếc xe bán tải di chuyển như một chiếc Ferrari. "Đó là rất nhiều quán tính," ông nói. "Chỉ cần một góc lệch nhỏ là có thể sai một ly, và rồi các khớp sẽ phải chịu đựng sự lạm dụng đó."
Sự xuất sắc của anh đi đôi với rủi ro. Chúng ta luôn chứng kiến cả hai.
Và trên hết rủi ro của anh là điều này: Anh chưa bao giờ hoàn toàn dập tắt được những nghi ngờ của chính mình. Những câu hỏi đã tồn tại trong tâm trí anh kể từ những ngày ở The Rock khi anh làm các đồng đội bối rối với ý tưởng rằng anh sẽ có một công việc bình thường hoặc điều đó đã dẫn anh vào văn phòng của Self muốn được "redshirt" và sau đó muốn ở lại ngay cả khi anh đã nổi lên như là lựa chọn số 1 được mọi chuyên gia đồng thuận -- đó là những tiếng nói sâu thẳm bên trong chỉ mới được khuất phục gần đây.
Embiid đã giành được danh hiệu MVP đầu tiên của mình vào năm 2023, nhưng phải đến mùa giải tiếp theo, Hanlen mới cảm thấy Embiid hoàn toàn phát huy hết tài năng của mình. "Đã có rất nhiều lần tôi nói, 'Cậu giỏi hơn cậu nghĩ đấy,'" Hanlen nói. "Năm ngoái [2023-24], là năm đầu tiên tôi nghĩ cậu ấy có chế độ 'kệ xác nó'. Nơi cậu ấy chỉ biết, kiểu như, 'Trời ạ, mình đủ giỏi để tác động đến trận đấu theo bất kỳ cách nào mình muốn.'"
Embiid nói rằng trước khi anh bị chấn thương đầu gối trái trong trận đấu với Golden State, anh đã gần đạt đến cấp độ cuối cùng của mình: 35 điểm, 12 rebound và 7 kiến tạo với tỷ lệ 50-40-90. "Tôi đã thấy hết mọi thứ. Không có gì bạn có thể ném vào tôi mà có thể làm tôi mất phương hướng," anh nói. "Từ khi tôi 16 đến 29 tuổi, và ngay cả trong 13 năm chơi bóng rổ đó, tôi đã bỏ lỡ khoảng 5 năm thi đấu... Theo cách tôi thấy, đó là một sự tiến triển bình thường đối với một người bắt đầu chơi bóng rổ muộn như vậy."
Chấn thương năm ngoái đe dọa phá hỏng tất cả điều này, không chỉ về mặt thể chất mà cả tâm lý. "Tôi nói cho cô biết, sự tự tin này, lòng tin, đó là một yếu tố lớn," Caspare nói. "Anh ấy chưa bao giờ thực sự tin vào bản thân cho đến rất gần đây và rồi anh ấy lại dính cái chấn thương chết tiệt."
Những người thân yêu bắt đầu nhận ra anh đang vật lộn tồi tệ đến mức nào. Cuối cùng, chính Jameer Nelson, một người bạn, cựu cầu thủ và hiện là trợ lý GM của 76ers, đã tiếp cận Embiid vào tháng Chín và giới thiệu một nhà trị liệu mà Nelson tin tưởng.
"Tôi đã nói, 'Không có chuyện đó đâu. Tôi không tin vào mấy thứ đó,'" Embiid nói.
Nhưng anh tin tưởng Nelson, vì vậy anh bắt đầu đi -- và anh vẫn đang đi.
"Cho đến ngày hôm nay, tôi cam kết 100% với nó," Embiid nói. "Nhưng tôi sẽ không ngồi đây và nói rằng niềm tin của tôi sẽ là 100% vào liệu pháp."
Các buổi trị liệu đã cho anh một câu chuyện về bản thân, một lời giải thích mà anh thường xuyên mặc định. "Chịu thua áp lực rằng bạn phải thi đấu, phải ra sân, không thể làm mọi người thất vọng và này nọ," Embiid nói với tôi. "Đó có lẽ là một trong những lý do tại sao tôi ở vị trí này bây giờ."
Sự không chắc chắn về đầu gối của anh đã làm bùng lên những căng thẳng cũ giữa Embiid và BLĐ của Sixers.
Sau nhiều tháng không chắc chắn, những khởi đầu sai lầm và tình trạng sưng tái phát, Embiid không thể chịu đựng được nữa. Vào tháng Hai, trước trận thua Milwaukee Bucks, Embiid đã nói với Lisa Salters của ESPN rằng anh sẽ cần một cuộc phẫu thuật khác, điều này được cho là đã làm tổ chức bất ngờ. Morey đã thừa nhận sự bất ngờ đó trong cuộc họp của chúng tôi.
"Nếu họ không muốn nghe tôi, thì tôi phải tìm cách khác, để đảm bảo rằng mình sẽ được lắng nghe," Embiid nói với tôi. "Khi tôi nói điều đó với Lisa, tôi nghĩ đó là một tiếng kêu cứu... Cảm giác như mọi người đều từ chối thừa nhận những gì đang thực sự xảy ra."
NICK NURSE RỜI ĐI để điều hành buổi tập khi Morey và tôi nán lại trong phòng họp. Chúng tôi nói về công việc của ông, về việc ở giữa câu chuyện của Embiid khi rất nhiều người nói như thể chúng ta đang ở cuối con đường, về việc giữ một loạt các tương lai có thể xảy ra trong đầu cùng một lúc.
"Đó chính xác là cách tôi nghĩ về nó," Morey nói. "Rất ít người thực sự hiểu được điều đó."
Nhưng câu chuyện muốn có một cái kết. Vì vậy, tôi đã hỏi.
Tôi đã hỏi Morey về một tương lai có thể xảy ra khi đầu gối của Embiid không lành, một tương lai mà anh không bao giờ là một cầu thủ đẳng cấp MVP nữa.
Morey dừng lại.
Vào tháng Chín, ông và các chủ sở hữu của 76ers đã đặt cược 192.9 triệu đô la chống lại tương lai đó, một bản gia hạn 3 năm sẽ trả cho Embiid gần 70 triệu đô la ở tuổi 34. Họ cũng đặt cược vào hợp đồng 4 năm, trị giá 212 triệu đô la của George, một thỏa thuận cho một cầu thủ tài năng nhưng đang sa sút có giá trị như một lựa chọn thứ ba cao cấp chỉ có thể được biện minh nếu anh ta là sự bổ sung ưu tú cho một siêu sao giành chức vô địch. Embiid là kiểu cầu thủ mà bạn phải đặt cược gấp đôi, gấp ba. Bạn mất việc vì anh ta. Biến mất. Hinkie đã làm vậy. Người thầy của Hinkie, Morey, có thể cũng sẽ như vậy.
"Tôi rút lại lời nói," Morey nói. "Tôi không nghĩ..."
Morey không bao giờ nói hết câu. Việc suy ngẫm về tương lai đó đã gửi một dòng điện qua cơ thể ông, và qua cả căn phòng. Lời nói của ông vỡ tan trong một trận cười. Ông cười, và người đứng đầu bộ phận truyền thông của 76ers, người đang ngồi trong phòng, cũng cười, và tôi cũng cười, và tôi thậm chí không biết tại sao.
Morey đứng dậy khỏi ghế và đi ra cửa. "Hôm nay tôi sẽ chọn suy nghĩ tích cực," ông nói, và bước ra ngoài.
TÔI ĐẾN THĂM EMBIID LẦN NỮA một tuần sau ca phẫu thuật của anh vào tháng Tư, vào qua cùng một cánh cửa, sử dụng cùng một phòng tắm, đi trên cùng một đôi bao giày, đi xuống cùng một hành lang nhợt nhạt, ngồi trong phòng piano và chờ đợi. Anh lại đang xem bóng chày trên điện thoại khi lững thững bước vào, đầu gối trái của anh được quấn trong gạc. Anh đang mặc áo phông ĐTQG Mỹ, quần short Sixers và đi dép lông. Đây là ca phẫu thuật thứ hai trên đầu gối đó trong 14 tháng. Anh đã bắt đầu phục hồi chức năng rồi.
Anh bị cảm. Giọng anh khàn khàn, lần này còn nhỏ hơn. Anh trông kiệt sức.
Tôi kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra với Morey và sau đó hỏi Embiid cùng một câu hỏi.
Anh cho tôi một cái nhìn không thể dò được. "Tôi cũng sắp đứng dậy và rời đi đây," anh nói.
Và nó lại xảy ra một lần nữa. Anh bắt đầu cười khò khè. Một thành viên trong đội của anh đang ngồi trong phòng bắt đầu cười, và tôi cũng bắt đầu cười.
Khi mọi chuyện kết thúc, Embiid đang ho, nước mắt lưng tròng.
"Nó sẽ ổn thôi," anh nói sau khi chúng tôi bình tĩnh lại. "Tôi tin vào bản thân mình, tin vào Chúa. Tất cả là về việc làm những điều đúng đắn. Nó sẽ được đền đáp. Vì vậy, không có câu hỏi nào về việc nếu nó không ổn."
Tôi đã yêu cầu cả hai nhìn vào vực thẳm, một tương lai của những mức lương họ không thể sống tương xứng, những sự nghiệp họ không thể cứu vãn. Cả hai đều cười vào mặt tôi và nói, ừ, phải rồi.
Trước đó, tôi đã hỏi anh một phiên bản rộng hơn của câu hỏi đó. Tôi đã yêu cầu anh tưởng tượng một tương lai mà anh đã kết thúc sự nghiệp bóng rổ, bất kể những thành công và thất bại nào trong vài năm tới mang lại.
Anh nói về việc trốn thoát, đi du lịch cùng gia đình, tận hưởng thành quả lao động của mình. Khuôn mặt anh đầy mong đợi. "Cái kết sẽ là các bạn sẽ không bao giờ nghe tin tức gì từ tôi nữa," anh nói. "Tôi không thể chờ đợi được."
PHÒNG PIANO -- chiếm giữ bởi những chiếc ghế đôn quá khổ tối màu, rèm cửa cao, lò sưởi bằng đá cẩm thạch -- trông như được xé ra từ một cuốn catalogue. Đôi khi Embiid và Arthur ngồi bên cây đàn piano để gõ vài phím, nhưng những người duy nhất chơi đàn là em gái của Embiid hoặc HLV Nurse khi một trong hai người ghé qua.
Nhưng phía trên chiếc ghế dài nơi Embiid ngồi treo một bức tranh, một bức chân dung Embiid mặc đồ như một nhà quý tộc. Trước ngực, anh đang ôm một chú chó Goldendoodle. Tôi bật cười khi lần đầu tiên nhìn thấy nó.
Embiid nói với tôi rằng anh đã chộp được nó từ phim trường của một buổi quay quảng cáo Mountain Dew. Một món quà đùa cợt, gần như không đáng để nhắc đến ngoại trừ việc nó là thứ duy nhất trong phòng trông giống như một quyết định của Embiid.
Chú chó Goldendoodle trong bức tranh là Klaus Hinkie De Paula Embiid. De Paula là họ của vợ Embiid. Hinkie là để tri ân Sam, GM đã chọn anh và bị buộc phải ra đi trước khi Embiid chơi một trận NBA nào. Klaus là nhân vật yêu thích của Embiid trong "The Vampire Diaries", một chương trình truyền hình mà anh đã xem lại có lẽ 10 lần.
Tất cả những điều này nghe có vẻ buồn cười cho đến khi Embiid nói với tôi rằng anh xem lại các chương trình yêu thích của mình để dễ ngủ vào ban đêm.
Và không còn tiếng cười nào nữa sau khi tôi biết chú chó Klaus của anh đã chết vào tháng Mười năm 2020 vì chấn thương nội tạng sau khi bị một cánh cửa thang máy kẹp phải. Giống như nhiều câu chuyện đùa của Embiid, bức tranh chứa đựng những mảnh vỡ nỗi đau của anh.
"Tôi đã mất đi người bạn thân nhất của mình sáng nay!" Embiid đã đăng trên Instagram. "Biết hoàn cảnh của tôi, việc có chó trong nhà luôn là điều không thể tưởng tượng và không thể xảy ra, nhưng việc có cậu đã dạy tôi một điều khác biệt về thế giới mà chúng ta đang sống."

"Đó là chú chó đầu tiên của tôi," Embiid sau đó nói với tôi qua điện thoại. "Khi bạn có điều đó, và những bi kịch như em trai tôi, bạn không muốn quên. Bạn luôn muốn..."
Con trai anh, Arthur, người đã lượn lờ ra vào cuộc trò chuyện, chơi trốn tìm, miễn cưỡng rời đi để đánh răng, bước trở lại, đã thua trong cuộc đấu tranh để tránh bị đưa đi ngủ.
"Con có thể được 21 cái ôm không?" Arthur hỏi.
Tôi lắng nghe họ đếm những cái ôm của mình.
"OK, yêu con," Embiid nói.
Khi Arthur đi rồi, Embiid tiếp tục: "Tôi không biết mọi người đối phó với cái chết như thế nào. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình cần những thứ để nhắc nhở tại sao tôi lại làm điều này. Lý do tôi ở vị trí này là vì tôi đã thúc đẩy bản thân vì những gì đã xảy ra với em trai tôi... Điều tương tự với sự ra đời của con trai tôi.
"Đôi khi khi bạn chỉ đi ngang qua và nhìn vào đó, nó giống như nhắc nhở bạn. Nhưng rồi, đôi khi, điều đó cũng có tác động tiêu cực. Khi tôi về nhà ở Cameroon như năm ngoái... có rất nhiều hình ảnh của em trai tôi khắp nhà.
"Bạn thấy nó, bạn chỉ bắt đầu khóc."
"TÔI HY VỌNG một ngày nào đó ai đó sẽ làm một chương trình hoặc, bất cứ điều gì, viết một cuốn sách về nó," Embiid nói về thời gian của mình với Sixers. "Chúng tôi đã đi từ việc các GM có tài khoản ảo. Và rồi chúng tôi đã có những chàng trai tuyệt vời mà chúng tôi đã chọn, nhưng rồi, những chuyện đã xảy ra mà không ai có thể hiểu được. Vở kịch, Sam Hinkie bị đuổi việc, mang về đây Colangelo. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Và đó là những gì tôi đang nói đến khi tôi nói về sự liên tục. Nó bắt đầu từ cấp cao nhất."
Theo nhiều cách quan trọng, anh chính là người ở cấp cao nhất. Qua ba chế độ BLĐ, ba HLV trưởng, một loạt các ngôi sao đồng hành thất bại, bị từ bỏ quá sớm hoặc vẫn đang nổi lên -- Ben Simmons, Jimmy Butler, James Harden, Tyrese Maxey -- Embiid đã là sự liên tục của 76ers, và những cách anh đã học được để gánh vác hoặc trốn tránh trách nhiệm đó đã định hình 76ers theo hình ảnh của anh.
Embiid đã học môn thể thao này một cách đơn độc. Anh là một người tự học, người sẽ xem các video của Hakeem Olajuwon và bắt chước các động tác. Anh đã làm Self và các đồng đội ở Kansas kinh ngạc với sự tiến hóa nhanh chóng của các kỹ năng của mình. Một đêm nọ, trước khi Kansas đấu với New Mexico, Embiid bước vào phòng của một đồng đội với chiếc laptop đang mở. Nhìn động tác này đi, anh nói. Ngày mai tôi sẽ làm thế này.
Và anh đã làm được. Embiid bắt được một đường chuyền lob hỏng trong một pha phản công nhanh, đẩy lùi hậu vệ đối phương ở khu vực cận rổ và khiến anh ta chết đứng với một cú dream shake, kết thúc bằng một cú layup up-and-under. "Ồ! Ồ!" bình luận viên hét lên. "Olajuwon!"
Khi Hanlen và Embiid làm việc cùng nhau cho một điều gì đó mới, Hanlen sẽ thị phạm động tác trong khi Embiid đi vòng quanh anh, đặt câu hỏi và thuật lại những gì anh đang thấy. "Cho tôi xem lại. Cho tôi xem lại. Cho tôi xem lại lần nữa," Embiid nói. Sau đó, "Tôi hiểu rồi."
Nhưng sự cô độc không ngừng nghỉ mà anh đã dùng để nuôi dưỡng tài năng của mình không có ích gì trong việc dẫn dắt một đội bóng. "Tôi chưa bao giờ muốn trở thành một nhà lãnh đạo bằng lời nói," Embiid nói với tôi. "Cách tôi sẽ lãnh đạo là hành động của mình. Khi tôi ra sân, cho dù đó là chơi hết mình, gánh đội, làm bất cứ điều gì tôi phải làm để đưa chúng tôi vào vị thế chiến thắng, đó là cách tôi luôn thấy mình là người lãnh đạo."
HLV trưởng NBA đầu tiên của anh, Brett Brown, đã cố gắng hướng Embiid theo tấm gương của một trung phong trầm tính khác, Tim Duncan. Nhưng Duncan có tổ chức của Spurs xung quanh anh. Embiid thì có "The Process", và tất cả sự hỗn loạn đi kèm. Và anh có một tài khoản Twitter, nơi anh khoác lên mình một nhân cách trái ngược với con người mà các đồng đội và HLV gặp gỡ riêng tư.
"Bạn cố gắng tìm lại chính mình. Bạn không thực sự biết mình là ai," Embiid nói với tôi, bực bội với cách những sai lầm thời trẻ đã bám lấy anh. "Tôi đã cố gắng trở nên nghiêm túc hơn một chút vì tôi cảm thấy đó mới là con người thật của tôi... Phần trêu chọc, mà tôi vẫn làm, tôi không thể theo kịp nó vì đó không phải là tôi."
Giai đoạn một mùa rưỡi của Embiid bên cạnh Harden, người mà anh trở nên thân thiết, đã thúc đẩy sự tiến hóa của Embiid với tư cách là một nhà lãnh đạo. Mối quan hệ của họ đã dạy cho Embiid rằng sự gần gũi ngoài sân cỏ sẽ chuyển thành thành công trên sân. Maxey là người được hưởng lợi đặc biệt từ sự thay đổi này. Chính Embiid là người đã kết nối Hanlen và Maxey với nhau. Và mùa hè năm ngoái, khi Maxey ký một hợp đồng mới với 76ers, anh đã ghi nhận Embiid là người đầu tiên công khai ủng hộ mình. Trong trại huấn luyện của Sixers vào tháng Mười, Embiid là người đầu tiên chỉ ra tân binh đầy hứa hẹn McCain.
Embiid nói về Harden với tình cảm sâu sắc. Anh nghĩ rằng 76ers đã từ bỏ quá sớm phiên bản đó của đội. Điều cần thiết sau thất bại ở Game 7 trước Boston vào năm 2023 là những điều chỉnh nhỏ, chứ không phải một lần khởi động lại.
"Tôi cứ quay lại vấn đề đó, sự liên tục," Embiid nói. "Khi bạn cảm thấy mình có một thứ gì đó, thay vì xây dựng dựa trên nó, bạn lại bắt đầu lại từ đầu. Và năm nào cũng như vậy."

VIỆC THIẾU SỰ LIÊN TỤC không chỉ là một lời phàn nàn về tổ chức đối với Embiid, nó đã là một đặc điểm trong cuộc đời anh kể từ khi anh dấn thân vào bóng rổ ở tuổi thiếu niên. Và với 76ers, những sự ra đi một phần là do chính anh tạo ra.
Anh từ chối gây ảnh hưởng đến các quyết định nhân sự, chỉ để sau đó phàn nàn về chúng. Sự ra đi của Jimmy Butler là ví dụ rõ ràng nhất. Lý do của anh cho điều này bắt nguồn từ chính lịch sử cá nhân của anh.
Anh tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với mình nếu 76ers có một ngôi sao đã thành danh với đủ ảnh hưởng để đẩy anh đi sớm trong sự nghiệp.
"Tôi luôn tự nhủ mình sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm cho việc ai đó mất việc, ai đó bị trao đổi, ai đó bị sa thải," Embiid nói. "Đừng hỏi tôi về việc chúng ta có nên ký hợp đồng hay trao đổi bất kỳ ai không."
Đó là một lập trường có nguyên tắc, nhưng đó cũng là một mong muốn có được thứ mà tài năng và địa vị của anh sẽ không cho phép anh có: sự vô tội. Khi Embiid chơi trò chơi điện tử thể thao yêu thích mới nhất của mình, "MLB The Show," anh trao đổi và trao đổi cho đến khi đội của anh trở nên bất khả xâm phạm, chỉ sau đó anh mới chơi, đảm bảo trong tưởng tượng những gì anh không thể có trong đời thực -- một sự đảm bảo chống lại những nghi ngờ, sự im lặng, vận rủi, sự mong manh, sự đồng lõa của anh.
"Không ai biết điều này, nhưng ngay cả James [Harden] cũng không nói chuyện với tôi," Embiid nói với tôi. "Đó là phần tôi không thích khi trở thành 'that guy', bởi vì nó đặt bạn vào giữa những tình huống đó. Bởi vì nếu bạn hỏi James, có lẽ anh ấy tin rằng tôi có liên quan đến việc anh ấy không còn ở đây. Và tôi chỉ nghĩ, 'Tôi đã giành danh hiệu ghi điểm. Anh đã giành danh hiệu kiến tạo. Chúng ta đã có những pha pick-and-roll không thể cản phá.'"
"Thật đau đớn khi bạn cảm thấy như mình không làm gì sai," anh tiếp tục. "Khi bạn nghĩ rằng bạn có một mối quan hệ như vậy với ai đó... bạn mất rất nhiều."
EMBIID ĐÃ MỜI MARCY và Ric Hansen đến một trận đấu của Sixers vào mùa Thu năm ngoái ở Orlando. Họ đợi bên ngoài phòng thay đồ sau tiếng còi kết thúc, chụp ảnh với HLV Nurse và một vài cầu thủ cho đến khi Embiid thay đồ xong. Marcy đã gửi cho tôi một bức ảnh của ba người họ từ đêm đó. Embiid, mặc một bộ đồ nỉ màu kem, đứng giữa bà và ông Rick, vòng tay ôm cả hai.
"Bà ấy là một trong những người tôi yêu quý nhất," Embiid nói về Marcy. "Bà ấy đã rất tốt với tôi."
"Chúng tôi đã nói về con trai của cậu ấy," Hansen nói về cuộc hội ngộ. "Và tôi biết rằng cậu ấy đang trải qua nhiều chuyện. Nhưng tôi cảm thấy như cậu ấy đã ổn định, cậu ấy ổn."
Bà bắt đầu khóc nhẹ.
"Tôi ước mình có thể gặp cậu ấy nhiều hơn. Và có lẽ cậu ấy thậm chí sẽ không hiểu điều đó," bà nói. "Tôi là một người mẹ. Và tôi đã trao trái tim mình cho cậu ấy như một người mẹ. Và tôi không biết liệu cậu ấy có bao giờ nhận được nó theo cách đó không."
Kim Caspare có một đứa con 5 tuổi và một đứa 2 tuổi, nhưng bạn bè gọi Embiid là đứa con lớn nhất của cô. Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện, cô đang trên đường về để thay ca cho người trông trẻ. Khi tôi nhắc đến một bức ảnh của cô và Embiid ôm nhau sau khi anh giành giải MVP, cô bắt đầu nức nở.
"Tôi chỉ biết chúng tôi đã bỏ ra bao nhiêu giờ không ai thấy, không ai biết... 365 ngày, tôi nghĩ chúng tôi đã làm việc 355 ngày trong năm đó," cô nói. "Cuối cùng, anh ấy đã được công nhận. Anh ấy đã gồng gánh cả một đội. 76ers lúc đó không mạnh đến vậy. Anh ấy là người đã giúp họ trở nên vĩ đại. Anh ấy là that guy. Anh ấy là the one."
Cô và Embiid đã ngừng làm việc cùng nhau sau Thế vận hội. Không còn cách nào để cân bằng việc làm việc với Embiid với nhu cầu của gia đình cô. Cô chủ yếu làm việc tại văn phòng của mình ở New York, nơi cô làm việc với các vận động viên trên toàn NBA.
Những áp lực của mùa Xuân và mùa Hè 2024 -- loạt trận với Knicks và sự quay cuồng để đến Paris, những lo lắng về sức khỏe của Embiid với một bản gia hạn hợp đồng lớn đang treo lơ lửng -- đã ảnh hưởng đến mối quan hệ công việc của họ.
"Đôi khi tôi cảm thấy thực sự bất lực," cô nói. "Tôi đã mất đi chàng trai của mình. Anh ấy không còn hòa hợp nữa. Tôi không biết. Thật kỳ lạ." Anh vẫn xuất hiện vì cô. Anh vẫn làm việc chăm chỉ. Nhưng anh trở nên xa cách.
Embiid biết rằng việc chăm sóc cơ thể cho anh là một công việc toàn thời gian. Anh hiểu tại sao Caspare phải tách ra, nhưng nếu tùy thuộc vào anh, và hoàn cảnh gia đình cô cho phép, họ vẫn sẽ làm việc cùng nhau.
Chúng tôi đang nói chuyện điện thoại và tôi nghe thấy điều gì đó trong giọng nói của anh, một điều gì đó được che giấu, khác xa với người vừa đếm những cái ôm với con trai mình.
"Tôi có thể hỏi anh một điều riêng tư không?" Tôi nói, điều này thật nực cười. Mọi thứ chúng tôi nói đều là riêng tư.
Một khoảng lặng nhỏ. "Yeah," anh nói.
"Mối quan hệ đó có ổn không?"
"Nếu cô muốn tôi thành thật," anh nói. "Tôi sẽ thành thật."
Giọng anh trở nên cứng rắn: "Tất cả chúng ta đều có một công việc phải làm và công việc của tôi, rõ ràng, là ra sân bóng rổ và cống hiến."
Rồi nó dịu đi; anh sắp sửa để lộ những vết thương của mình: "Nó không còn như xưa nữa. Vì vậy, tôi cảm thấy như mọi thứ đã thay đổi khi mọi việc trở nên tồi tệ."
Và bây giờ tôi có thể nghe thấy điều đó, anh nghĩ rằng anh đã tìm thấy một sự phản bội khác, một sự bỏ rơi khác. Anh không thể thấy rằng có lẽ lần này, vai trò đã bị đảo ngược: "Bạn muốn mọi người ở đó khi mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, và khi mọi việc trở nên tồi tệ, bạn muốn có cùng những người mà bạn tin tưởng. Và tôi cảm thấy như đó không phải là điều đã xảy ra."
Anh và Caspare nhắn tin vài tháng một lần. Khi mối quan hệ của anh trở nên tồi tệ, chúng có xu hướng rơi vào im lặng. Anh rút lui vào sự riêng tư đáng gờm của mình. Caspare nghĩ rằng đây là năm đầu tiên cô sẽ không được mời đến bữa tiệc sinh nhật của Arthur.
"Bạn không bao giờ biết được với Joel," cô nói.
Tôi hỏi liệu điều đó có khó khăn với cô không.
"Tôi đã cống hiến cả cuộc đời mình cho anh ấy -- 9 năm," cô nói. "Yeah, thật khó để chấp nhận điều đó."

KHI EMBIID VÀ TÔI nói chuyện lần cuối vào cuối tháng Sáu, anh nói với tôi rằng anh đang thực hiện một số thay đổi trong mùa Hè này.
"Chúng tôi sẽ không thúc ép bất cứ điều gì," anh nói. "Trong cả sự nghiệp của mình, tôi cảm thấy như chúng tôi chưa bao giờ có cách tiếp cận đó."
Một tuần trước đó, Morey đã nói rằng ông hy vọng Embiid sẽ trở lại kịp thời cho trại huấn luyện vào tháng Chín.
"Chúng tôi không có một mốc thời gian cụ thể," Embiid nói với tôi. "Hy vọng là, càng sớm càng tốt."
Tôi hỏi liệu tổ chức có ủng hộ cách tiếp cận mới, kiên nhẫn của anh không.
"Tôi không biết họ cảm thấy thế nào. Điều duy nhất tôi muốn nói là -- đây là một công việc kinh doanh," Embiid nói với tôi. "Tất cả là về kết quả... Nếu tôi trở lại đủ sớm và vẫn chưa là chính mình, đoán xem? Bạn sẽ không thắng được trận nào đâu."
Embiid, người nói rằng "vết nhơ" duy nhất trong sự nghiệp của mình là chưa có nhẫn vô địch, đã trải qua giai đoạn playoffs như một bức tranh của khát khao bị cản trở, quá đau đớn để xem bất kỳ trận đấu nào, quá đau đớn để không xem qua các bảng thống kê. "Tôi không muốn dính dáng gì đến vòng playoffs," anh nói. Vì phải phục hồi chức năng, anh đã không đặt chân lên sân. Anh đành phải nhắn tin cho người bạn và ngôi sao của Pacers, Tyrese Haliburton, để động viên trong hành trình của Indiana đến Chung kết Tổng.
Chính Haliburton là người đã thuyết phục Embiid quay trở lại với việc theo dõi những trận đấu. "Cậu ấy đã tác động đến tôi, cậu ấy cứ cố gắng thuyết phục tôi xem," Embiid nói. Anh đã bật TV để xem Haliburton kết thúc loạt trận với Knicks trong trận chung kết Miền Đông.
Anh cũng đã lờ đi trận Chung kết cho đến khi sức hấp dẫn của Game 7 tỏ ra không thể cưỡng lại.
Khi Haliburton ngã xuống khi còn khoảng 5 phút trong hiệp đầu tiên, gân Achilles phải của anh bị đứt, Embiid đã tắt trận đấu trong sự chán ghét. "Không thể tin được," anh nói. "Tôi đã gần như rơi nước mắt."
CHÚNG TÔI ĐANG NÓI VỀ SỰ HỐI TIẾC. Vẫn trong phòng piano có rèm cao của anh. Đến bây giờ, trời đã về chiều, ánh sáng bắt đầu mờ đi.
"Tôi ước gì mình có ai đó có thể nói với tôi," Embiid bắt đầu nói. "Bạn biết đấy, khi bạn còn trẻ..."
Anh dừng lại, chuyển sang một lời thú nhận bất ngờ, không được yêu cầu. Anh đã đến muộn ở nhà thi đấu vào đêm anh ghi 70 điểm. Một trong những kỳ tích ghi điểm vĩ đại nhất của bóng rổ đã được thực hiện bởi một cầu thủ phải vội vã mặc áo đấu, buộc dây giày và bỏ qua màn khởi động. Anh nửa ngượng ngùng, nửa khoe khoang khi nói điều đó.
Tôi quan sát anh, cố gắng đọc nét mặt anh. Lúc đầu tôi không tin anh. "Anh không chỉ tình cờ nói rằng anh đã đến muộn và ghi 70 điểm mà không khởi động, phải không?"
Anh nhìn tôi và nói, "Tôi đoán vậy."
Và trong một giây, tôi không thể biết, sau hàng giờ nói chuyện với anh, hàng tháng nhìn anh, liệu đây có phải là một trong những bài kiểm tra của anh về sự cả tin của tôi hay không. Nhưng nụ cười của anh bắt đầu lộ ra, chậm rãi và ranh mãnh cho đến khi nó vỡ ra thành tiếng cười, và tôi biết -- anh nói thật.
Anh đưa tôi vào một hành trình hoài niệm, một hành trình với những bước đi quen thuộc. Đầu tiên, anh thú nhận: "Đó không phải là cách tiếp cận đúng đắn. Cách tiếp cận đúng đắn là đến sớm, tập tạ."
Sau đó cố gắng, gần như, để đối mặt với chính mình: "Khi tôi còn trẻ, tôi vẫn chăm sóc bản thân nhưng không đủ."
Anh bước một bước nghẹt thở, đến gần trái tim đen tối của nó, câu chuyện củng cố tất cả những câu chuyện khác, Điều gì sẽ xảy ra nếu Joel tự làm điều này với chính mình, điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta phải chịu trách nhiệm: "Tôi không biết liệu điều đó có thể đóng một vai trò trong một số chấn thương mà tôi đã gặp phải hay không."
Trước khi rút lui vào sự an ủi an toàn: "Làm thế nào bạn ngăn ai đó thúc cùi chỏ vào mặt mình," anh hỏi. "Làm thế nào bạn ngăn ai đó ngã vào đầu gối của bạn? Bạn không thể ngăn chặn điều đó. Và nó đã xảy ra, một vết rách sụn chêm, vì ai đó đã ngã vào đầu gối của bạn. Không quan trọng bạn chuẩn bị theo kiểu nào."
Những điểm yếu và bất hạnh của anh không chân thực hơn lòng dũng cảm, sức mạnh, sự hy sinh, sự vươn lên đáng kinh ngạc của anh. Anh đã tạo ra và được tạo nên từ tất cả những điều đó.
"Không phải là tôi không chuẩn bị cho bản thân. Tôi đã làm," anh nói. Embiid cựa mình, nắm đấm nhét vào trước áo phông, và gần như không kìm nén được vòng xoáy của những điều chưa được hòa giải. Anh đào sâu vào đó. Không có nơi nào trong anh an toàn hơn thế này, không có câu chuyện nào sâu sắc hơn hoặc biện minh một cách phức tạp hơn -- anh đang nhìn xa trông rộng. Anh đã đi được bao xa, nó đã tốn bao nhiêu và anh đã làm được bao nhiêu, phép màu của nó.
"Bởi vì nếu tôi không chuẩn bị bản thân và tôi không làm việc chăm chỉ, không có cách nào bạn bắt đầu chơi ở tuổi 16 và bạn đạt đến cấp độ này, điều đó là không thể, tôi không quan tâm ai nói gì, và..."
Và bạn biết phần còn lại.